Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2019: Người này có chút quái lạ (1)

Nàng bất giác mở cửa xe ra nhìn, muốn nhìn xem một chút rốt cuộc là ai.
Ai ngờ được vừa mới nhìn về phía trước.
Đôi mắt của Từ Dung đã kinh hãi đến co rụt lại.
Dáng vẻ lười biếng kia, chính là Ngô Đào trong đêm gặp đầu tiên, ngày đó người này không biết sống chết lắc lư ở trong nội thành, hôm nay lòng dũng cảm càng là lớn đến không có biên giới, thế mà còn chạy ra đến ngoài thành.
Từ Dung và đồng nghiệp vì bảo vệ sự an toàn của người dân thành phố, không biết trải qua bao nhiêu nguy hiểm, người ta thì hay rồi, thật sự coi sinh mạng của mình không đáng một đồng, đồng thời cũng lấy thứ mọi người cống hiến ra chà đạp coi thường!
Càng nhìn càng tức giận.
Từ Dung cũng không thèm quan tâm đến việc trong xe ở phía sau lưng còn có đội trưởng, mặt lạnh lùng đi lên phía trước giáo huấn.
“Con người ngươi đây là có chuyện gì vậy?”
“Rõ ràng tình thế bây giờ nghiêm trọng, người khác đều biết trân quý tính mạng, tại sao ngươi lại hết lần này đến lần khắp chạy lung tung, đây không chỉ là gây thêm phiền phức cho chúng ta, mà còn là đang lấy tính mạng ra để đùa!”
“Lần trước dù sao cũng là ở trong nội thành, cho dù có nguy hiểm, cũng sẽ có người nhanh chóng chạy đến bảo vệ ngươi, thế mà lần này ngươi lại chạy đến ngoài thành, nơi này đến ban ngày cũng không nhất định an toàn, ngươi có biết rốt cuộc nguy hiểm cơ nào không hả?”
“Mau chóng về nhà, đừng có để cho ta nhìn thấy ngươi chạy lung tung nữa!”
Sau mấy câu dạy dỗ, tức giận của Từ Dung vẫn còn khó bình tĩnh trở lại.
Nhìn thấy bộ dáng vô cùng lười nhác của Ngô Đào, Từ Dung cũng không có tâm tình lãng phí miệng lưỡi nữa, nhìn về phía đồng nghiệp nói mấy câu, rồi chuẩn bị phái ra một chiếc xe đưa hắn trở về thành Bình Giang trước.
Loại động tĩnh này, đương nhiên bị tổng đội trưởng ở bên trong xe phía sau để ý đến.
Tổng đội trưởng ra hiệu một tiếng, gọi Từ Dung đến.
Lập tức nhìn thấy thuộc hạ tinh anh này còn chưa hết lửa giận, nói năng đúng là chua ngoa nhưng lại mềm lòng phái xe đưa người về, tổng đội trưởng cũng không kìm nổi tò mò gọi Từ Dung lên xe, đội xe mới lại lần nữa xuất phát.
Trong xe, tổng đội trưởng thừa dịp thời gian ngồi xe nhàn hạ bắt đầu hỏi.
“Tiểu Từ à, tại sao ngươi đột nhiên lại có tức giận lớn như thế, đây cũng không giống tác phong của ngươi, ngươi và người kia có quen biết không?”
Từ Dung nghe xong thu lại mấy phần lửa giận, bất đắc dĩ thở dài.
“Ai…”
“Tổng đội trưởng, ngài không biết, lúc trước ta từng đụng phải người này ở trong nội thành một lần, đêm hôm khuya khoắt hắn đi bộ loạn khắp nơi, thiếu chút nữa xảy ra chuyện, kết quả đến bây giờ còn không nhớ kỹ, thậm chí gan còn lớn hơn, tản bộ ra đến bên ngoài thành rồi.”
“Người này đúng thật là kỳ lạ. Nói hắn phúc lớn mạng lớn, cũng không thể đi lung tung như thế, nói hắn lớn gan, trong nhà lại phòng bị cẩn thận.”
“Đối mặt với loại người này, ta thật sự là không có một chút tính khí nào.”
Nói chuyện trong lúc rảnh rỗi, Lý Vi Vi ngồi ở ghế phụ phía trước cũng cười phụ họa.
“Đúng đúng đúng.”
“Những chuyện đội trưởng nói đều là tình hình thực tế, người này đúng thật là quái thai. Tổng đội trưởng ngài có điều không biết, trong nhà hắn thế mà có chín cửa chống trộm, đều sắp dày đến gần một mét rồi!”
Nghe thấy hai nữ thuộc hạ phàn nàn, trong giọng nói đều có mấy phần căm giận bất bình.
Hách đội trưởng chỉ cười khẽ rồi gật đầu, không hề lên tiếng nói nhiều.
Dù sao hắn cũng là thân ở vị trí cao, từng nhìn thấy đủ loại chuyện cổ quái, đương nhiên không đến mức để cho một người bình thường làm cho tức giận đến mức mất đi phong thái, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thêm một chút, hắn cũng là chân mày hơi nhíu lại.
“Không đúng…”
“Một người bình thường, cho dù chỉ là một đứa trẻ mấy tuổi, cũng sẽ không tùy ý đi ra ngoài vào ban đêm, càng sẽ không tùy ý ra khỏi thành.”
“Người này rõ ràng nhìn không giống kẻ ngốc, có người bình thường nào mà lại đi lại trong đêm…”
“Trừ phi, người này tự tin đi ra ngoài không có nguy hiểm gì, cho dù có đủ loại linh dị, hắn cũng không để vào mắt, như thế mới miễn cưỡng nói thông được.”
Bạch!
Giọng nói trầm trầm vang lên, người ở trong xe đều kinh ngạc ngoái nhìn.
“Người không sợ linh dị?”
“Ta nhìn hắn cực kỳ bình thường, không có lợi hại như vậy? Cho dù là Bộ Săn Ma chúng ta, cũng không có ai dám vỗ ngực nói bản thân căn bản không sợ dị linh, huống hồ bây giờ còn có nhiều mị linh ẩn hiện như thế.”
Đối mặt với sự nghi hoặc của hai nữ tử, ánh mắt của tổng đội trưởng cũng trở nên thâm trầm.
“Các ngươi nói không sai.”
“Dựa vào bề ngoài và khí độ mà nhìn, có lẽ hắn không có loại thực lực đó, nhưng không sợ dị linh, không hẳn cần phải có đủ thực lực mới được, nếu như hắn căn bản không phải loài người, mà là mị linh thì sao?”
Nói đến đây, trong mắt kinh của tổng đội trưởng lóe lên một ánh sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận