Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1732: Kỳ hạn trăm năm (1)

Lời nói nhẹ nhàng vừa dứt.
Mấy người mắt say nhập nhèm yên lặng híp mắt nhìn về phía đối diện, sau đó hành lễ lên tiếng.
“Không có, tuyệt đối không có!”
“Tiên sinh nói đùa…”
“Mặc dù tại hạ xuất thân ngoài đảo, nhưng lần này đích thân đến đây, thấy đảo đen chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, ở trước mặt tiên sinh, nào có người nào xứng đáng làm cao thủ!”
“Theo kiến thức ít ỏi của lão hủ, đúng như tiên sinh nói, lật tay là có thể trấn áp được toàn bộ đảo!”
“Đúng thế đúng thế!”
Mặt mũi đám người Tát Đông Lai đỏ lên, trong mắt tràn ngập sùng kính.
Đám lão già thành tinh này, ước gì nắm lấy cơ hội nịnh nọt Dịch Phong, đối mặt với vấn đề có đáp án rõ ràng như thế, sao có thể nói ra hai lời?
Dịch Phong nghe đến ngây người, chỉ cảm thấy một hồi cười không được mà khóc cũng chẳng xong.
Đúng thế.
Bây giờ thực lực của hắn thể hiện ra ngoài, bọn họ đúng thật là không dám ở trước mặt hắn nói có cao thủ nào khác.
Thậm chí đừng nói là bọn họ, đến hắn cũng không biết, tu vi của mình đã đạt được đến loại tầng bậc nào.
Tuy nói tu vi mạnh mẽ không phải là việc xấu, tương lai có thể có nhiều thêm một phần tự vệ, hắn nên vui mừng mới đúng. Nhưng bản thân hắn mạnh như thế, vậy thì con đường đi tìm cái chết kia nên đi con đường nào?
Bất tri bất giác, mấy người đã say nằm xuống ngáy vang vọng.
“Hai… Hai…”
Dịch Phong bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ.
Một mình đứng dậy đi đến lan can bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.
Sau này.
Nhất định đầu tiên phải nghiên cứu kỹ một chút, rốt cuộc thực lực của bản thân là loại thứ bậc nào.
Chỉ có biết rõ định vị thực lực của bản thân, mới có thể chuẩn xác tìm đến được đối thủ đáng tin, nếu không tám phần là lại bận rộn suông một hồi, cùng lắm là treo lên đánh một trận đấu nho nhỏ mà thôi.
Chỉ có giao thủ với người đáng sợ chân chính, mới có thể xác nhận được tiêu chuẩn tu vi của mình, nói không chừng còn có thể tìm đường chết thành công, hoàn thành nhiệm vụ của cái hệ thống xui xẻo này…
Nhưng loại người này, nên đi đâu tìm đây?
Nhìn về tầng tầng cung điện phồn hoa ở phía xa, Dịch Phong cảm thấy vô cùng phiền muộn, một loại phiền não hạnh phúc bất đắc dĩ của cao thủ, quanh quẩn ở trong đầu rất lâu mà không có cách nào tiêu tán được.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Tiếng bước chân nhu hòa vang lên.
Lộc Tâm Lan đi lên lầu các, đang chậm rãi đi đến.
Váy dài mộc mạc nhiều thêm mấy phần hoa lệ, vừa đúng thể hiện ra thân phận mà cũng không quá mức chói mắt, nghiễm nhiên đã có mấy phần khí độ của nhân vật lớn.
Không đợi hắn lên tiếng, Lộc Tâm Lan đi đến gần phía trước mỉm cười hành lễ.
“Tiên sinh thứ tội.”
“Tâm Lan mới kế nhiệm lâu chủ, sự vụ lớn nhỏ quá nhiều, nếu như có phần lãnh đạm mong rằng tiên sinh rộng lòng tha thứ.”
Bất luận ngôn từ hay thái độ, đều vẫn lễ tiết có thừa như ngày thường.
Cho dù thân phận thay đổi lớn, hai bên vẫn hữu nghị như trước.
Duyên phận như thế, thật sự rất đáng quý.
Dịch Phong nhìn người ta chân thành tha thiết, cũng vui vẻ mỉm cười ôm quyền.
“Không sao.”
Nhưng nhìn kỹ một chút.
Dịch Phong phát hiện giữa mày liễu của đối phương hiện ra mấy phần lo lắng, ý cười cũng không còn tự nhiên thoải mái như ngày trước.
“Tâm Lan tiểu thư.”
“Nhìn trông có vẻ ngươi có tâm sự?” Dịch Phong không nhịn được hỏi.
Lộc Tâm Lan nghe xong sững sờ, tiếp đó trong mắt lộ ra nụ cười khổ.
“Ánh mắt của tiên sinh sáng như đuốc, bất luận Lộc Tâm Lan có suy nghĩ gì ở trước mặt tiên sinh đều không giấu giếm được nửa phần.”
Nàng lập tức nói tiếp: “Trong lòng ta đúng là có chút lo lắng, tất cả đều là vì chuyện lớn vừa mới xảy ra, nhất thời thất thố, mong rằng tiên sinh thứ lỗi.”
Chuyện lớn?
Dịch Phong nghe xong trong mắt lộ vẻ bất ngờ.
“Ngươi đã là lâu chủ Vạn Bảo Lâu rồi, còn có chuyện gì đáng để khiến ngươi để ý như thế sao?”
Lộc Tâm Lan đến gần thêm một chút, nhỏ giọng hành lễ.
“Tiên sinh có chỗ không biết…”
“Mặc dù tiểu nữ dựa vào sự giúp đỡ của tiên sinh trở thành lâu chủ kế nhiệm, nhưng cũng khó làm được đến mức mọi chuyện như ý.”
“Đông Hải an phận ở một góc, thu nhận không ít tu sĩ đến từ bên ngoài, nhìn thì có vẻ thế lực phi phàm, nhưng thật ra chỉ là dựa nhờ vào thế lực trong biển, ăn nhờ ở đậu mà thôi.”
“Chủ nhân chân chính của Đông Hải, chính là giao tộc Thiên Long nằm sâu ở trong vùng sương mù của biển, bọn họ đời đời sống ở Đông Hải, khống chế một vùng thiên địa này, bao gồm cả đảo đen ở trong đó, bảy mươi hai đảo đều thuộc quyền sở hữu của giao tộc Thiên Long.”
“Cách mỗi trăm năm, chúng ta đều phải trả một cái giá nhất định cho tộc Thiên Long.”
Trong lời đồn nói mỗi một đảo của Đông Hải đều có tiếng nguy hiểm, thế mà lại chỉ là người thuê nhà?
Dịch Phong có chút kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận