Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 182: Thế giới đó, thời gian, tuổi trẻ

Một cảm giác vinh quang mạnh mẽ dâng lên từ tận đáy lòng.
Mà loại vinh quang này cũng không chỉ dành riêng cho bản thân họ, mà thậm chí trong tương lai, khi con cháu họ chu du đại lục, cũng có thể ưỡn ngực nói một câu, nhớ lại năm đó, tổ tiên của ta đã làm việc cho thần tiên, cùng nhau ăn cơm.
Quả thực chính là làm rạng rỡ tổ tông!
“Ta nói thế giới khác, các ngươi kích động cái gì thế?”
Dịch Phong lườm bọn họ một chút.
Thấy thế, tất cả mọi người đều cúi đầu, nóng mặt, lộ ra vẻ xấu hổ.
Mặc dù đối tiền bối, chuyện đi xuyên qua thế giới có vẻ tầm thường, chẳng có gì đáng nói, nhưng khi bọn họ nghe được, trong lòng vẫn khó nén được sự chấn động.
“Tiên sinh, ngươi cứ nói tiếp đi.”
“Đúng đúng đúng, tiên sinh có thể nói cho bọn ta biết, rốt cuộc đó là thế giới gì vậy?”
“Kể chuyện xưa ở thế giới đó chút đi.”
Sau đó, họ hỏi phía Dịch Phong, mặt mũi tràn ngập mong đợi.
Dịch Phong gật đầu, nhớ lại chuyện kiếp trước, cảm động trong lòng, nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà vẫn không từ bỏ được!
Cũng được!
Coi như là kể chuyện xưa cho bọn họ nghe, dù sao thì cũng là uống nhiều rồi khoác lác!
“Đó là một nền văn minh khác. Những người ở thế giới đó cũng rất thông minh và mạnh mẽ. Những thứ mà họ chế tạo ra có thể phá hủy Tiên Giang đại lục dễ như trở bàn tay, thậm chí có thể tiêu diệt toàn bộ sự sống trên toàn bộ đại lục.”
“Oa!”
Nghe đến đây, Ngô Vĩnh Hồng và những người khác thoáng run rẩy.
Nhìn vào mắt nhau, nhìn thấy sự chấn động trong ánh mắt đối phương.
Khí phái cỡ này, có thể nói là quá khủng bố.
Tiên Giang đại lục rộng lớn như vậy, chưa từng nghe nói có người có thể hủy diệt toàn bộ đại lục, càng đừng nói là tiêu diệt toàn bộ sự sống.
“Trong thế giới đó, tiên sinh đạt trình độ nào?” Ngô Vĩnh Hồng thận trọng hỏi.
“Ta ấy à?”
Dịch Phong cười nói: “Miễn cưỡng thì có thể coi như là trình độ trung bình, đương nhiên, trước mặt những người mạnh thật sự thì chỉ có thể coi là tầng đáy mà thôi!”
“Cái gì?”
“Tầng đáy?”
Nghe những gì Dịch Phong nói, suýt chút nữa bọn họ bị dọa đến té xỉu.
Mạnh như tiên sinh, là thần tiên hạ phàm, vậy mà ở thế giới kia chỉ có thể miễn cưỡng xem như là trình độ trung bình?
Vậy rốt cuộc thế giới đó mạnh đến cỡ nào?
Lẽ nào ai cũng là thần tiên?
Vừa nghĩ đến đây, bọn họ há hốc mồm, lập tức cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, nếu bọn họ mà chạy đến thế giới kia thì khác gì là cặn bã đâu chứ?
“Vậy thì ở đó, tiên sinh có chuyện xưa gì không?” Sau khi sửng sốt, Lục Thanh Sơn lại không nhịn được, hỏi.
“Đại loại thì tất nhiên là cũng có, ví dụ như lúc ta còn trẻ và ngông cuồng, ỷ mình có chút ngoại hình nên hẹn hò mấy người cùng một lúc, còn hay cùng một lúc nói chuyện phiếm với mấy em gái ở xa nghìn dặm.” Dịch Phong hơi tự giễu, cười nói.
“Còn hay cùng một lúc nói chuyện phiếm với mấy em gái ở xa nghìn dặm?”
Nghe vậy, mắt của nhóm người Ngô Vĩnh Hồng lại trợn tròn.
Mặc dù đối với bọn họ, nghìn dặm cũng không phải là quá xa, cũng bằng đi băng qua thành Bình Giang, nhưng cũng cần thời gian khoảng một nén nhang, nhưng Dịch Phong lại cùng lúc nói chuyện với vài em gái ở cách xa nghìn dặm, lại còn không ở cùng một nơi…
Cái này con mẹ nó là phương thức gì thế?
Thay đổi không gian à?
“Cùng một lúc mấy em, phương thức như thế, tiên sinh thật sự là kinh khủng vậy sao!” Bọn họ không nhịn được mà tán thưởng, nói.
“Chuyện này thì có gì mà kinh khủng đâu, ở thế giới kia chẳng qua chỉ là chuyện vặt mà thôi.” Dịch Phong liếc mắt nhìn bọn họ, thầm nghĩ, không phải chỉ cần xài điện thoại là được sao.
Nhưng hắn cũng không giải thích quá nhiều, nếu không thì những chuyện vớ vẩn sẽ dài vô tận.
Nhưng Ngô Vĩnh Hồng và những người khác đã hoàn toàn sốc nặng.
Phương thức như thế mà chỉ là trò vặt, nên có vẻ như chuyện bọn họ đoán người ở thế giới kia đều là thần tiên là đúng, không nghi ngờ gì nữa.
“Nói mới nhớ, lúc đó ta cũng được coi là tra nam!”
Dịch Phong bưng chén rượu lên, tự giễu, cười, ánh mắt đầy hoài niệm về thế giới đó. Còn tại sao đầu lại muốn kể lại chuyện đáng xấu hổ khi xưa như thế thì có thể coi như là hoài niệm về tuổi mười tám và thanh xuân đã qua.
Nhất là khi hắn thức trắng đêm ôm điện thoại chờ tin tức, khi nhìn chằm chằm vào danh sách bạn bè, suy đoán tâm tư của đối phương, khi hắn buồn ngủ lơ mơ trong lớp...
Tra thì đúng là tra, nhưng đâu ai nói không phải là thanh xuân đâu.
“Tra nam là gì?”
Nhóm người Ngô Vĩnh Hồng không thể không hỏi lại.
Dịch Phong liếc nhìn bọn họ, mấy lão đầu này đúng là có mười vạn câu hỏi vì sao, hơi bỡn cợt nói: “Tạm thời ngươi cứ lấy đó làm lời khen đi.”
“Thì ra là thế, vậy tiên sinh đích thực là đàn ông tồi rồi, không nghi ngờ gì nữa.”
Nhóm người Ngô Vĩnh Hồng học được một danh từ mới, không nhịn được mà đem đi khen.
Nghe vậy, mặt Dịch Phong đen lại, cơ mặt xệ xuống hết cả.
Hắn đúng thật là tự lấy đá đập chân mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận