Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1248: Cùng chung chí hướng (1)

Thậm chí cái gọi là dùng độc để chống lại yêu ma xâm nhập trong tương lai cũng bị rất nhiều người phủ nhận, bị ập lên khả năng sẽ gây ngộ thương cho con người, ô nhiễm môi trường sống của con người mà chịu cảnh phản đối kịch liệt.
Nhất là những việc khổ sai đến đây chiêu mộ người tình nguyện, khiến ông ta bình thường cũng đã nhìn quen những ánh mắt lạnh lùng.
Nghĩ đến đây ông lão không nhịn được lau nước mắt, ngẩng đầu lên trời thở dài...
Nhưng hôm nay, cuối cùng cũng có người hiểu được những độc sư lặng lẽ trả giá vì tương lai của nhân loại như bọn hắn.
Cuối cùng cũng có người biểu đạt nỗi khổ của bọn hắn ra ngoài.
Cuối cùng cũng có người công nhận bọn hắn.
Đúng như Dịch Phong nói, rất nhiều độc sư trên đảo khi trước đều là nhân vật một phương, cự phách một phương, bây giờ tập trung một chỗ tận tâm nghiên cứu, có thể coi là lặng lẽ tỏa sáng tỏa nhiệt chân chính, che giấu công danh.
"Công tử, xin nhận thêm một lễ của lão hủ."
Trong lòng kích động, ông lão chắp hai tay lại hành lễ với Dịch Phong.
Dịch Phong thấy vậy bước nhanh về trước, vội vàng đỡ ông lão.
Tất nhiên hắn hiểu đóng kịch phải đóng cho trót.
Con đường hoàng tuyền của mình còn phải hoàn toàn dựa vào vị đại gia trước mắt này.
Hắn cưỡng ép khiến mình đỏ mắt, hai tay siết chặt bàn tay của ông lão trịnh trọng nói: "Lão tiên sinh, sao ta có thể chịu nổi đại lễ của ông, muốn hành lễ phải để ta hành lễ với ông mới phải".
"Mọi người lặng lẽ trả giá vì tương lai nhân loại, là công đức lớn, cống hiến lớn, phải dùng tằm xuân đến chết mới hết tơ, nến cháy tàn nước mắt mới khô để hình dung mọi người."
Nói rồi Dịch Phong ôm hai tay, cung kính hành lễ với ông lão.
Mà vô số người vây xem xung quanh thấy vậy cũng không nhịn được dâng lên sự tôn kính, chắp hai tay theo sau Dịch Phong hành lễ.
"Lão tiên sinh, xin cũng nhận của bọn ta một lễ."
"Tốt tốt tốt tốt..."
"Ha ha ha..."
"Hay cho một câu tằm xuân đến chết mới hết tơ, nến cháy tàn nước mắt mới khô".
Thấy chỉ thoáng chốc đã được sự công nhận của rất nhiều người, ông lão kích động đến độ cả người run rẩy, mặc kệ đồng tử sau lưng dìu đỡ, ông ta vươn hai tay ra ngửa mặt lên trời cười lớn: "Có câu này của ngươi, cho dù mấy lão già đảo Thiên Độc bọn ta có mệt chết trên đảo cũng xứng đáng!"
"Đáng giá!"
Nhìn ông lão trước mặt, trong lòng Dịch Phong đột nhiên chấn động.
Ánh mắt không còn lơ đãng như trước mà trở nên cung kính thật sự.
Đương nhiên hắn cũng không quên mục đích của mình, túm lấy ông lão, nói với vẻ thành khẩn lại kiên định: "Cho nên xin nhất định phải đồng ý thỉnh cầu của ta, để ta thử độc cho mọi người.
"Được được được!"
Ông lão nắm chặt tay Dịch Phong, không còn lý do để từ chối nữa.
"Tiểu tử tốt."
Trên bầu trời ở nơi xa, có một ông lão mặc vải bố đang đứng trên không.
Từ nơi ông ta lơ lửng trên không, hoàn cảnh luồng không khí như xảy ra thay đổi, rõ ràng đang đứng giữa không trung lại không ai phát hiện ông ta, cứ như cả người đã hòa cùng một thể với không gian vậy.
Mà ông ta đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện xảy ra ở nơi báo danh trên đường.
Nếu Dịch Phong ở đây sẽ phát hiện, người này chính là lão già ác độc từng đánh cờ với hắn ở đảo Phong Nguyệt đồng thời muốn nhận hắn làm đệ tử, còn muốn tặng hắn bùa giữ mạng.
"Tiểu tử, thật sự không ngờ giác ngộ của ngươi còn cao hơn ta!"
Vẻ mặt ông lão tán thưởng: "Dựa vào bản lĩnh lấy được truyền thừa tử vong của ngươi cùng tâm cảnh giác ngộ, người bình thường thật sự không xứng làm sư tôn của ngươi!"
"Ngược lại khiến lão phu càng thêm vừa ý."
Ông lão không nhịn được vuốt râu, vẻ mặt hài lòng.
"Có điều dù sao tiểu tử này cũng đã thành công báo danh đảo Thiên Độc, mà ý nghĩa tồn tại của đảo Thiên Độc quả thật cũng là vì đại kế nhân loại, ta không thể vì bản thân muốn nhận đồ đệ mà ngăn cản chuyện này, nếu không cũng sẽ hủy tâm cảnh của tiểu tử đó".
"Nhưng cũng không thể để tiểu tử này chết được."
Ông lão cau mày, chống cằm, bắt đầu suy nghĩ.
Rất lâu rất lâu sau mới ra quyết định: "Nếu đã như vậy, ta cũng sẽ báo danh, bất kỳ lúc nào cũng phải bảo vệ tiểu tử này, đợi tiểu tử này trúng độc sắp chết sẽ kéo hắn lại. Như vậy vừa không ảnh hưởng đảo Thiên Độc cũng không để tiểu tử đó chết như thế".
Cuối cùng Dịch Phong cũng đã báo danh thành công trong tâm trạng kích động của ông lão.
Mà hiện trưởng cũng có vài người báo danh sau khi uống canh gà độc của Dịch Phong, nhưng bọn hắn có tấm lòng lại không có thực lực.
Không đến một tầng lớp nhất định, cũng không thể tùy ý gặp được cường giả Đạo cảnh.
Sau khi Dịch Phong và ông lão vừa lòng thỏa dạ, người vây xem tán thưởng rồi tản đi, lại có một ông lão đội đấu lạp đột nhiên xuất hiện, đến trước cửa báo danh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận