Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 507: Ngươi sờ ngực ta?

"Hừ".
"Ta còn tưởng là ngươi rất trâu bò đấy, vừa nãy không phải còn rất kiêu ngạo sao?"
Dịch Phong hừ lạnh một tiếng, con mắt nhịn không được liếc sang chỗ khác khinh thường.
Nhưng mà.
Chính vào lúc Dịch Phong khinh khỉnh liếc mắt, trong con ngươi nam tử đứng đầu lóe lên một vòng tia sáng lạnh dữ tợn, bỗng nhiên vùng dậy từ trên mặt đất.
Ngay lúc vùng dậy này, nguyên khí toàn thân ở trong cơ thể hắn dâng trào, hội tụ về bên tay phải.
Trong khoảnh khắc.
Trong tay ngưng tụ ra một quả cầu năng lượng rục rịch, cuốn sạch gió lốc cuồn cuộn.
"Ha ha ha, ngươi vẫn còn quá non".
"Vừa rồi ngươi có lẽ nên trực tiếp giết ta, bây giờ ngươi đã không giết ta, vậy trước khi ta chết liền tiếp nhận phản công của ta!"
Âm thanh điên cuồng từ trong miệng hắn truyền ra, lộ ra một bộ đáng kẻ liều mạng, đẩy ra công kích cường đại trong tay, nhắm ngay ngực của Dịch Phong đánh tới."
"Cẩn thận !"
Thấy thế, hai người chủ tớ đứng xem bên cạnh lập tức trừng mắt thật lớn hoảng sợ kêu to, lo lắng nhắc nhở Dịch Phong.
Các nàng tuyệt đối không ngờ rằng, một tên cao thủ Võ Đế, lại có thể âm hiểm xảo trá như vậy, đằng trước thì quỳ xuống cầu xin tha thứ, phía sau lại nhân lúc người không chú ý phát động đánh lén.
Nhưng.
Tất cả những thứ này, đều đã muộn!
Quá trình từ lúc nam tử áo đen ngưng tụ ra công kích, đến lúc hắn đẩy lên ngực Dịch Phong, thực ra chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Một chưởng mang theo quả cầu năng lượng cường hãn này đã trực tiếp rơi vào ngực của Dịch Phong.
Một kích này, đánh trúng!
"Hắn, đã chết rồi sao?"
Hai người chủ tới đứng xem, nhìn thấy Dịch Phong trúng chiêu, trong lòng lộp bộp một cái, đooi mắt đẹp nhìn chòng chọc vào Dịch Phong, thấp thỏm suy đoán trong lòng.
Mặc dù các nàng bị thực lực lúc trước của Dịch Phong làm cho rung động, nhưng khoảng cách gần lại không có chút phòng bị nào tiếp nhận một kích của Võ Đế như vậy, xem ra cũng là lành ít dữ nhiều.
Mà nam tử áo đen ra tay công kích, cũng nín thở nhìn chòng chọc vào Dịch Phong.
Con mắt như mắt ưng kia không nhúc nhích.
"Đã chết rồi sao?"
Trong lòng của hắn cũng là loại suy đoán không yên này.
Gió.
Gào thét mà qua.
Giờ khắc này.
Giữa sân yên tĩnh như chết, này cả tiếng hít thở của mọi người đều trở nên trầm xuống.
Bỗng nhiên.
Một thanh âm đánh võ tất cả những thứ yên lặng này.
"Ngươi sờ ngực ta?"
Âm thanh từ trong miệng Dịch Phong truyền ra, đồng thời bàn tay vuốt vuốt ở ngực.
"Trước khi chết còn muốn sờ ta một cái, hay cho một cái mẹ nó phản công trước khi chết, thương tổn không lớn tính vũ nhục cũng đủ mạnh đó!"
Giơ bàn tay lên quất một cái vào trên mặt nam tử áo đen, tát hắn lăn trên mặt đất, bàn chân đạp trên lồng ngực của hắn.
Một màn này, khiến cho chủ tớ hai người lúc đầu tim còn thót lên tận cổ họng, trực tiếp trợn tròn mắt.
Sờ, sở ngươi?
Rõ ràng một kích của Võ Đế, lại bị ngươi hình dung thành sở ngươi...
Lời này nghe ra, sao lại vô sỉ như vậy đây.
Mà nam tử áo đen bị đạp ở dưới đất càng ngây ngốc, trừng một đôi con ngươi tràn ngập tơ máu, nhìn chòng chọc vào Dịch Phong.
Không có chút phòng bị nào tiếp nhận một kích mạnh nhất của hắn thế mà cũng không bị xây xước?
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Ánh mắt của nam tử áo đen lộ ra không cam lòng cùng sợ hãi, gần từng câu từng chữ hỏi.
"Ngươi nói ta là người như thế nào?"
Dịch Phong cười lạnh.
Nam tử nhìn về phía Dịch Phong.
"Ta là ông nội ngươi".
Dịch Phong hạ xuống một nhát, gọn gàng.
Đến tận đây.
Bảy người áo đen đã mất mạng toàn bộ.
"Thật là, đầu năm nay người nào cũng dám cản đường làm cướp, thật cho là ta ăn chay chắc".
Dịch Phong xé quần áo của người áo đen, vừa hùng hổ mắng, miệng chửi bậy, vừa lau sạch sẽ máu trên dao phay rồi mới đút dao vào trong ngực.
Sau khi cất kỹ dao phay, Dịch Phong sửa sang lại trường bào không nhuốm bụi trần, quay đầu nhìn về phía hai nàng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Hai vị cô nương không cần lo lắng".
Hắn ôn hòa nói.
Nghe vậy, chủ tớ hai người sợ run, vội vã run như cầy sấy đi tới phủ phục bên cạnh Dịch Phong, cung kính không gì sánh được hô: "Bái kiến tiền bối."
"Ài, tiền bối với hậu bối cái gì, chẳng phải chỉ là xử lý mấy tên rác rưởi thôi sao." Dịch Phong vội vã đỡ hai người dậy, xem thường nói.
Miệng hai người nhịn không được giật giật.
Võ Đế mà lại là rác rưởi, lời này nghe ra thật sự là để các nàng không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng mà lại không có cách nào phản bác.
Cuối cùng người ta nói cũng không sai, bảy tên Võ Đế cứ như vậy bị chém như cắt dưa, ở trong mắt người ta, e rằng Võ Đế thật đúng là rác rưởi!
"Ngược lại ta cũng muốn cảm ơn các ngươi đây."
Tiếp theo Dịch Phong lại bổ sung, dù sao hai cô nương này sợ thì có sợ, nhưng mà phần hảo tâm giúp hắn thì hắn vẫn nhìn ra.
"Tiền bối quá khách khí, tiền bối căn bản không cần hỗ trợ của chúng ta, ngược lại chúng ta đã trở thành phiền toái của tiền bối."
Hai nàng thấp thỏm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận