Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1256: Ánh sáng vĩ đại chính nghĩa đến mức nào (1)

Nhưng hắn không biết đây chỉ là tác dụng tâm lý của mình...
Mà thấy Dịch Phong bình tĩnh, Phó Nam Thiên ở bên cạnh gật đầu.
Xem ra tiểu tử này rất nghiêm túc phòng ngự sương độc.
Cũng không biết rốt cuộc tiểu tử này có thể kiên trì được bao lâu.
Nhưng mà xem ra trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có chuyện gì đâu.
Nghĩ đến đây, Phó Nam Thiên dứt khoát nhắm mắt tu luyện.
Dù sao.
Gần đây ông ta tu luyện cũng đã đến điểm mấu chốt.
Có thể tranh thủ được chút nào hay chút đấy.
Thời gian cứ trôi qua từng chút một.
Dịch Phong thấy cơ thể không có triệu chứng rõ rệt nào khác nên hơi buồn bực.
Nhưng nhìn thấy Phó Nam Thiên bên cạnh cũng không bị độc đánh bại, nghĩ là độc này có lẽ phát tác hơi chậm bèn nhẫn nại chờ đợi.
Bên ngoài, vẻ mặt nhóm người đảo Thiên Độc căng thẳng.
"Không biết sẽ có kết quả gì".
"Đúng vậy, cũng không biết sương độc chúng ta nghiên cứu liệu có gây ra uy hiếp tính mạng cho Hợp Đạo cảnh không".
Tâm trạng ai nấy đều thấp thỏm.
Nếu bảo bọn hắn đơn độc điều chế ra loại độc dược nào đó độc chết Hợp Đảo cảnh, e rằng bọn hắn đều không có bản lĩnh đó.
Nhưng nếu đổi cá thể thành không gian, để Hợp Đạo cảnh trong không gian bị độc chết, vậy độ khó trong đó hoàn toàn khác nhau.
Nếu lần này có thể thành công, với bọn hắn mà nói sẽ là tiến triển cột mốc.
Thời gian.
Chớp mắt lại trôi qua mấy canh giờ.
Phó Nam Thiên tu luyện đồng thời thỉnh thoảng sẽ quan tâm đến tình huống của Dịch Phong.
Cho nên nếu Dịch Phong có chút gió thổi cỏ lay nào đều không thoát khỏi tầm mắt của ông ta.
Ông ta không ngờ Dịch Phong thế mà kiên trì được lâu như vậy.
Chính vào lúc ông ta cho rằng sương độc của đảo Thiên Độc không thể uy hiếp được Hợp Đảo cảnh, cuối cùng sắc mặt Dịch Phong đau đớn phát ra tiếng.
"Ta, ta không được rồi, ta không chịu nổi nữa."
Nói xong hắn bèn ngã xuống.
"g2".
"Tiểu tử này cuối cùng không chịu được nữa?"
Thấy vậy Phó Nam Thiên vội vàng đứng lên, kiểm tra trạng thái của Dịch Phong.
"Hửm?"
"Thất khiếu của tiểu tử này bình thường mà?"
Quan sát trạng thái của Dịch Phong, Phó Nam Thiên cau mày:
"Hay là độc này nhắm vào nội thể?"
"Nếu nhắm vào lục phủ ngũ tạng vậy thì không thể kéo quá lâu, kéo quá lâu sẽ khiến tiểu tử này bị hậu di chứng nghiêm trọng".
Khi phân tích tình huống của Dịch Phong đồng thời Phó Nam Thiên cũng vội vàng bắt mạch cho Dịch Phong.
"Mạch đập của tiểu tử này sao cũng bình thường như vậy?"
Phó Nam Thiên trợn to mắt, cả người lập tức sửng sốt: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Nhưng mà.
Chính vào lúc ông ta trăm mối suy nghĩ không lời giải đáp, trong không gian tĩnh mịch đột nhiên truyền đến âm thanh.
"Khò... khò."
Lắng nghe, âm thanh này rất có quy luật.
Ngay sau đó khiến Phó Nam Thiên muốn bùng nổ.
Bởi vì âm thanh này không phải truyền đến từ nơi khác, mà là từ trên người Dịch Phong, là tiếng ngáy của hắn.
"Mẹ nó chứ, ta còn tưởng tiểu tử ngươi không xong rồi".
"Thì ra là ngươi đang ngủ."
"Hại ta suy đoán đủ thứ nãy giờ."
Phó Nam Thiên bực tức bắt lấy Dịch Phong, hét lên: "Tiểu tử thối nhà ngươi, có phải ngươi là hổ không? Vậy mà có thể ngủ trong không gian giăng đầy sương độc như vậy?"
"Đừng ồn, để ta ngủ một lúc".
"Tối qua thức trắng cả đêm, hôm nay lại chịu đựng mấy canh giờ, ta thật sự không chống đỡ được nữa, để ta ngủ thêm một lúc."
Mí mắt Dịch Phong cũng chẳng buồn mở ra, miệng lẩm bẩm nói, trước mặt cơn buồn ngủ tuyệt đối, tất cả mọi chuyện đều phải vứt ra sau đầu.
Thời gian, không biết đã trôi qua bao lâu...
Khi Dịch Phong tỉnh lại, xung quanh có rất nhiều người vây quanh.
Lọt vào tầm mắt đầu tiên là đám độc sư của đảo Thiên Độc.
Sắc mặt bọn hắn ai nấy đều khó coi, tràn ngập vẻ mất mát: "Xem ra sương độc chúng ta bố trí đã thất bại rồi..."
"Thật sự không có hiệu quả quá lớn với Hợp Đạo cảnh..."
Sắc mặt mọi người không cam lòng, cho thấy mấy việc gần đây của bọn hắn toàn bộ đều uổng phí.
"Mẹ nó chẳng phải nói nhảm sao, khẳng định là không có hiệu quả gì hết".
Bên cạnh truyền đến giọng nói hùng hổ của Phó Nam Thiên:
"Tiểu tử này đã ngủ suốt nửa ngày trong không gian sương độc của các ngươi, có hiệu quả được chắc?"
Dịch Phong lấy lại tinh thần, vẻ mặt tràn ngập tiếc nuối và không cam lòng.
Bản thân chẳng những không chết được, ngược lại còn ngủ thiếp đi.
"Tức quá đi sao lại thất bại chứ".
Dịch Phong siết chặt nắm đấm, ngồi phịch xuống đất làm vỡ nát xương cốt.
Các độc sư đang chìm trong nỗi đau đớn thất bại thấy dáng vẻ Dịch Phong như vậy lập tức sửng sốt.
Theo lý mà nói bản thân không chết hẳn phải vui vẻ mới đúng.
Sao vị này lại còn buồn hơn mấy độc sư bọn hắn thế.
Thấy cảm xúc Dịch Phong càng lúc càng không đúng, lại đập nát vài khúc xương, các độc sư lập tức an ủi.
"Dịch công tử không cần như vậy."
"Đúng thế, Dịch công tử tuyệt đối đừng buồn".
"Đường đời luôn gặp phải thất bại, tích lũy kinh nghiệm từng chút một, tương lai rồi sẽ thành công thôi".
Bạn cần đăng nhập để bình luận