Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2230: Chư thần bỉ ngạn (1)

“Được!”
“Hôm nay, ta và ngươi sẽ sánh vai chống lại kẻ địch, nhất định phải đánh cho sảng khoái!”
Sau một câu nói vang vọng, người thanh niên áo đen cầm kiếm giậm chân bay thẳng lên bầu trời, Dịch Phong theo sát phía sau phóng lên tận trời, hai đạo thân ảnh xông thẳng vào đại trận kiếm tu thấu trời, cho dù kiếm tu thấu trời có san sát, ở trước mặt hai người kia chẳng qua cũng chỉ là gà đất chó sành!
Cái gọi là thiên kiêu, hoàn toàn không có địch thủ!
Chỉ trong chốc lát.
Kiếm mang lấp lóe như bạch hồng, máu tươi bắn mạnh như hào quang, nắng sớm mới lên cũng đều ảm đạm phai mờ, âm thanh hoảng sợ vang vọng đất trời!
Đoạn Hồn Cốc, đoạn hồn vạn người!
Sau một trận huyết chiến đó, Dịch Phong bộc phát cảm thấy ở thế giới này rất chân thực, thể xác và tinh thần của hắn đã hoàn toàn dung nhập vào bạch y Kiếm Thần ở đời này, đủ loại ân oán tình thế, đều vô cùng rõ ràng, phảng phất như tự bản thân hắn trải qua tất cả vậy.
Trận huyết chiến kia, không chỉ kinh động đến các nước lân cận, cũng khiến cho tâm cảnh của Dịch Phong tăng vọt, du ngoạn trên con đường võ đạo ở tầng bậc cao hơn, đồng thời trở thành chi giao viễn cổ với người thanh niên áo đen, từ đó nhận định rằng người đi là tri kỷ đời này.
Trong giang hồ khắp nơi đều là dối trá lợi ích, có thể có được một tri kỷ như thế, có thể nói là chết cũng không hối tiếc.
Cứ như thế, Dịch Phong chìm đắm ở trong cuộc đời hắn cho là giả thuyết, hoàn toàn quên đi tất cả hiện thực.
Đúng vào lúc đó.
Trong tận cùng vũ trụ ở trong thế giới hiện thực, tiếng nổ kinh người không ngừng kéo dài.
Một người thanh niên tóc vàng cả người khí tức lạnh lẽo, trong đôi mắt lấp lóe ánh sáng lạnh, cả người giống như trường đao sắc bén ở trong tay hắn ta lộ hết tài năng, đạt đến cảnh giới người đao hợp nhất, tản ra khí thế không thể địch nổi.
Người này một mình đứng sừng sững ở trong tận cùng vũ trụ, không biết đã qua bao lâu, đôi tay hắn ta nắm chặt trường đao, vẫn đang không ngừng chém về không trung phía trước!
Đao mang chém về phía sâu trong bóng tối nhìn như có vẻ không hề có thứ gì, nhưng lại đều bị bình chướng màu vàng hiện lên bất ngờ tiêu diệt, sức mạnh đáng sợ không ngừng va chạm, phát ra tiếng vang vọng kinh người!
“Oành! Oành!”
Dư ba vang vọng phương xa, thỉnh thoảng vẫn thạch trôi qua đều bị chấn thành bột mịn!
Cho dù là như vậy.
Người thanh niên tóc vàng vẫn chưa dừng đường đao chém vào, cố chấp quật cường giống như thuở thiếu thời của hắn, trường đao trong tay không ngừng vung lên, chấn cho bình chướng lấp lóe ánh sáng, ở phía xa không còn vẻ óng ánh lóa mắt như lúc hắn vừa mới đến, dư ba như ngọn sóng vang vọng ở sâu trong vũ trụ!
“Oành! Oành!”
Sau khi chém vào thật lâu, dường như âm thanh chấn động càng ngày càng yếu!
Bình chướng màu vàng bị phát động, đã sớm không còn uy thế lúc trước, bây giờ đã biến thành màu vàng nhạt, giống như sắp không ngăn cản nổi uy thế đao mang đáng sợ.
Nhưng cho dù là như thế, phía sau bình thường vẫn đủ loại mơ hồ như trước, căn bản không nhìn thấy rõ rốt cuộc là thứ gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một phương thế giới hư vô hỗn độn.
Nhìn thấy loại tình huống đó, ánh mắt Chung Thanh trở nên kiên định, tiếp tục vung vẩy trường đao trong tay chém vào đó, thần tình cứng rắn, giống như đúc với thời gian năm đó luyện tập chém vào người rơm.
“Oanh! Oanh!”
Thuận theo hành động vung đao càng thêm mạnh mẽ, sau trăm ngàn lần chém vào, ánh sáng bình sướng lại lần nữa trở nên tối hơn.
Trước mắt, dường như đã sắp có dấu hiệu bình chướng bị phá vỡ.
Thế công của Chung Thanh trở nên tàn ác hơn, đao mang như gió táp vào mưa rào!
Đúng vào lúc này.
Một đạo thanh âm thâm trầm từ sâu trong bình thường truyền vang đến!
“Dừng tay!”
“Kẻ xấu ở đâu, dám quấy nhiễu an bình của chư thần!”
“Ngươi có biết, nơi đây chính là chư thần bỉ ngạn, tuyệt đối không phải là nơi mà sự tồn tại bình phàm có thể đến, nếu như dừng tay lại muộn, tiếp tục quấy nhiễu yên bình của chư thần, chắc chắn sẽ dẫn đến kết cục thần hồn câu diệt!”
Tiếng nói âm trầm uy áp trang nghiêm, lộ ra một loại uy áp không cho phép người khác nghi ngờ!
Thuận theo âm thanh khuếch tán, tinh thạch bay tán loạn ở xung quanh cũng đều dừng lại, phảng phất như ẩn chứa uy thế mà người đời không thể nào tưởng tượng được, đủ để lay động pháp tắc lưu chuyển!
Nhưng mà.
Chung Thanh vẫn như trước không hề bị lay động, động tác vung trường đao không có chút nào do dự, mặc cho đối phương có uy thế như thế nào, cũng không ảnh hưởng một chút nào đến hắn.
Trên đời này.
Ngoại trừ sư tôn ra, bất luận kẻ nào cũng không thể khiến hắn thay đổi tâm ý.
Hành động vung đao quật cường càng trở nên mạnh mẽ, thần sắc cũng càng thêm kiên định.
Nhìn cảnh tượng như vậy, lại nhìn thấy dáng vẻ quật cường mắt điếc tai ngơ của Chung Thanh, đột nhiên sâu trong bình chướng nổi lên tiếng mắng, sự tồn tại thần bí nổi trận lôi đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận