Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1004: Ánh mắt vui sướng khi người gặp họa

Nhìn thấy là Tô Bạch, không khỏi quái gỡ nói: "Ôi chao ta còn tưởng là ai, thì ra là con cóc ghẻ lúc đầu muốn ăn thịt thiên nga!"
Tô Bạch khẽ cau mày.
Hắn ta nhận ra lão phụ nhân này, chính là mẫu thân của Liễu Thiến Thiến.
Năm đó chính bà ta khóc lóc lăn lộn, cực lực phản đối hắn ta và Liễu Thiến Thiến ở bên nhau.
Tuyên bố: "Cho dù để nữ nhi ta gả cho một con chó, cũng sẽ không gả cho Tô Bạch ngươi!"
Nhất thời câu nói này ồn ào huyên náo truyền đi khắp thành Thiên Vân.
Khiến hắn ta trở thành trò cười trong miệng của tất cả mọi người.
Bây giờ giọng nói của nữ nhân này lại lần nữa xé rách vết sẹo của Tô Bạch.
Tô Bạch cắn răng, không nói một lời.
Dù sao bà ta cũng là mẫu thân của Liễu Thiến Thiến, mà đáy lòng Tô Bạch vẫn còn chút tình cảm với Liễu Thiến Thiến.
Chính vào lúc này.
Một nam tử thanh niên tướng mạo đường hoàng, dáng vẻ đường hoàng, chậm rãi bước đến.
Nói: "Lão bà, nhạc mẫu đại nhân, hai người đứng ở đây làm gì, cha ta bảo chúng ta lập tức cử hành nghi thức".
"A! Được được được! Thiến nhi, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới con cóc này."
Liễu mẫu nói rồi lôi kéo Liễu Thiến Thiến rời đi, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn Tô Bạch.
Mà thanh niên kia cũng chỉ như cười như không nhìn Tô Bạch một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Đối với loại tiểu nhân vật như Tô Bạch này, hắn ta lười phải giẫm đạp.
Rất nhanh.
Hôn lễ chính thức bắt đầu.
Liễu Thiến Thiến nhẹ nhàng khoác cánh tay thanh niên kia, trên gương mặt là nụ cười tràn đầy hưng phấn.
Nàng ta cảm thấy may mắn khi trước mình nghe lời mẫu thân, bỏ rơi Tô Bạch lựa chọn hắn ta.
Tương lai lão thành chủ thoái vị, phu quân chính là thành chủ tân nhiệm, mà nàng ta chính là phu nhân thành chủ.
Cái này so với ở cạnh Tô Bạch, quả thực là một cái trên trời, một cái dưới đất!
Ngay khi hôn lễ sắp kết thúc, tân khách xôn xao lấy lễ vật ra đưa cho hai vị tân nhân.
Liễu mẫu nhìn về phía Tô Bạch, như cười như không nói: "Ta nói này Tô Bạch, chắc không phải ngươi đi tay không tới tham gia hôn lễ đấy chứ, ngươi tốt xấu gi cũng là bạn trai cũ của Tiểu Thiến, chẳng lẽ không chuẩn bị lễ vật gì sao?"
Bà ta cố ý nâng cao giọng để tất cả tân khách đều có thể nghe được.
Nhất thời Tô Bạch đứng trong góc lại trở thành tiêu điểm toàn trường.
Gần như mỗi người ở đây đều biết kẻ xui xẻo này, giờ phút này tất cả đều muốn nhìn trò cười của Tô Bạch.
Cảm giác được ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của đám người kia, giọng điệu châm chọc khiêu khích, Tô Bạch khẽ thở dài, trải nghiệm đầy đủ tình người ấm lạnh.
Trong ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, hắn ta trực tiếp đi lên đài: "bộp" một tiếng đập món đồ kia lên bàn.
Nói: "Đây chính là lễ hỏi tiểu gia ta tặng!"
Toàn trường đèn lồng đỏ rực, nháy mắt che giấu kim quang chói mắt kia.
Tất cả tân khách, bao gồm cả thành chủ.
Nháy mắt đều bị món đồ Tô Bạch lấy ra làm cho chấn động.
"Tiên khí đỉnh cấp! ?"
Thành chủ Trần Siêu Tiền kiến thức rộng rãi, lập tức phát hiện.
Tiểu tạp dịch bề ngoài khó coi này vậy mà lấy ra một món tiên khí đỉnh cấp.
"Cha, người không nhận nhầm chứ?"
Tân lang Trần Uy hít sâu một hơi.
Là một tu sĩ tất nhiên hắn ta biết giá trị của một món tiên khí đỉnh cấp.
Đây chính là bảo bối mà ngay cả phủ thành chủ bọn hắn cũng tha thiết ước mơ.
"Không nhầm được đâu, đây chính là khí tức của tiên khí đỉnh cấp!
Trần Siêu Tiền cực kì chắc chắn nói.
Đồng thời đôi mắt nhìn chòng chọc vào tiên khí trên bàn, sợ nó không cánh mà bay.
Miệng nhỏ Liễu Thiến Thiến khẽ nhếch, vẻ mặt khó tin nhìn về phía Tô Bạch.
Không hiểu phế vật bị mình vứt bỏ làm sao lại có được chí bảo bậc này.
Nếu như lúc đầu.
Tô Bạch có thể lấy ra tiên khí đỉnh cấp làm sính lễ, chỉ sợ mẫu thân hận không thể tắm rửa sạch sẽ cho nàng ta ngay đêm đó rồi ném lên giường Tô Bạch?
Mà khi tất cả mọi người khiếp sợ nghị luận ầm 1, Tô Bạch lại lần nữa lấy món tiên khí đỉnh cấp kia về.
"Tô Bạch, ngươi có ý gì?"
Liễu mẫu vội vàng hét lên, đôi mắt hoàn toàn dính lên món tiên khí đỉnh cấp kia.
"Lúc đầu quả thật ta muốn tặng món tiên khí đỉnh cấp này cho Liễu Thiến Thiến xem như hạ lễ kết hôn. Nhưng mà..."
Tô Bạch tay cầm trường kiếm, giọng nói xoay chuyển: "Nhưng mà bây giờ tiểu gia ta đổi ý!"
Ánh mắt hắn ta sắc bén liếc nhìn nhóm người Liễu gia, Trần gia.
"Những kẻ thấy lợi quên nghĩa, mắt chó coi thường người khác như các người, hoàn toàn không xứng với hạ lễ phong phú của ta.
"Cho dù hạ lễ này trong mắt đại nhân của ta là rác rưởi, nhưng các ngươi vẫn không xứng!"
Nói đến đây.
Tô Bạch đột nhiên quay người.
Hắn ta dùng dư quang liếc nhìn Liễu Thiến Thiến lần nữa.
Sâu trong đáy mắt, một chút không nố kia cuối cùng từ từ tiêu tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận