Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 935: Ta chỉ là tiểu binh Địa Tiên (2)

Chính vào lúc này, Tô Nghiêm Cẩn lại liếc nhìn sắc trời.
Thời gian đi làm, đến rồi.
Đồng thời, hắn ta cử động.
Như một tàn ảnh, chớp mắt đi đến trước mặt mấy Kim Tiên kia, tung một chưởng qua.
"Bốp!"
Âm thanh rên rỉ do va chạm vang lên, mấy nam tử Kim Tiên kia, trực tiếp bay ra ngoài, đâm vào vách tường đối diện, chớp mắt mất mạng.
Một lúc sau.
Mục Thiên Thiên phát giác bản thân không sao, nghi ngờ mở mắt.
Khoảnh khắc mở mắt ra, trực tiếp bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ.
Chỉ thấy mấy nam tử cảnh giới Kim Tiên, toàn bộ đều mất mạng, thi thể nằm ngang dọc trên mặt đất.
Mà bên cạnh thi thể, là một nam tử mặt không cảm xúc, thần sắc lạnh nhạt đang đứng.
Mục Thiên Thiên làm sao không hiểu, chính là người trước mặt đã cứu mình.
"Đa... đa tạ huynh".
"Ân nhân, huynh thật lợi hại!"
"Ta tên Mục Thiên Thiên, là người của Mục phủ, xin hỏi danh tính ân nhân, để ta báo đáp huynh".
Mục Thiên Thiên cảm kích nhìn Tô Nghiêm Cẩn, lên tiếng dò hỏi.
Nàng ta vốn dĩ đã hoàn toàn tuyệt vọng, không ngờ lại được cứu.
Nhưng mà, đối mặt với sự cảm kích của Mục Thiên Thiên, Tô Nghiêm Cẩn vẫn chỉ vô cảm lắc đầu.
"Ta không lợi hại, ta chỉ là tiểu binh Địa Tiên thôi, ta phải trở về canh gác rồi."
Nói xong bèn rời khỏi.
Trong con hẻm.
Mục Thiên Thiên ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Tô Nghiêm Cẩn rời đi, vẻ mặt nghi ngờ.
Người này rõ ràng nhẹ nhàng giải quyết mấy tên Kim Tiên kia, lại nói bản thân không lợi hại?
Thậm chí, cả tên cũng không nói.
"Bảo ta phải báo đáp thế nào đây?"
"Thật phiền phức."
Mục Thiên Thiên lẩm bẩm, lập tức xử lý thi thể của mấy Kim Tiên kia.
Xử lý xong thi thể của mấy Kim Tiên, Mục Thiên Thiên vừa khéo bước ra khỏi con hẻm, nhớ lại Tô Cẩn Nghiêm mặc áo giáp của thủ vệ thành, hơn nữa hắn ta còn nói mình là tiểu binh, môi đỏ lập tức giương lên nụ cười...
Hôm sau.
Tô Cẩn Nghiêm đi làm theo thời gian thường ngày.
Mặc áo giáp, đội nón, sau đó vô cảm đứng gác.
Tất cả đều đâu vào đấy, tiến hành theo trình tự.
Những thủ vệ khác, đều lấy vài viên đan dược cấp thấp, bổ sung thể lực.
Dù sao, bây giờ là thời chiến, mỗi một người đều căng chặt thần kinh, dưới tình huống căng thẳng cao độ, linh lực hao phí rất nhanh.
Chỉ có Tô Nghiêm Cẩn, vẫn không nhúc nhích.
Mà mỗi khi đến giờ này, lão binh thường xuyên gọi Tô Nghiêm Cẩn, chia thuốc bổ của mình thành hai phần, đưa cho Tô Nghiêm Cẩn một nửa.
Tuy Tô Nghiêm Cẩn không cần, nhưng đối với ý tốt của lão binh, vẫn nhận một nửa.
"Đa tạ".
Nhận một nửa thuốc bổ, Tô Nghiêm Cẩn đang muốn nhanh chóng giải quyết nửa phần thuốc bổ kia.
"Ân nhân, ta đến thăm huynh, ta có mang đồ ngon cho huynh này."
Một giọng nói nhu hòa vang lên, chính là Mục Thiên Thiên được hắn ta cứu hôm qua.
Mục Thiên Thiên cầm hộp đồ ăn trong tay, đi đến trước lối vào số chín, lúc này nhìn thấy Tô Nghiêm Cẩn ở đó, âm thầm thấy may mắn vì mình đã đoán đúng.
Nhưng mà.
Đối mặt với lời chào hỏi của Mục Thiên Thiên, Tô Nghiêm Cẩn vẫn là dáng vẻ không cảm xúc, tùy ý đáp một tiếng.
Sau khi nói xong, bèn trầm mặc.
Mục Thiên Thiên đối diện với một tiếng "ồ" kia, mỉm cười thản nhiên, hôm qua đã biết tính cách của Tô Nghiêm Cẩn, nên không hề để ý.
Mà ngồi xổm xuống, đặt hộp cơm dưới đất, lấy đồ ăn mình làm Ta.
"Ân nhân, đây là đồ ăn ta mang đến cho huynh".
"Nhân lúc còn nóng huynh ăn đi! Coi như ta báo đáp huynh".
Mục Thiên Thiên nhìn Tô Nghiêm Cẩn, dịu dàng nói.
Lần này, còn chưa đợi Tô Nghiêm Cẩn lên tiếng, ánh mắt của lão binh bên cạnh sáng lên, nhanh chóng giữ chỗ.
"Tiểu lão đệ, đồ bổ hôm nay của ta không chia cho ngươi nữa".
Nói xong, bèn ngồi xổm xuống góc tường thành, nở nụ cười bà dì nhìn về phía Tô Nghiêm Cẩn, tự giác nhường chỗ.
"Tiểu lão đệ này bình thường kiệm lời ít nói, không ngờ cũng là người âm thầm làm việc lớn".
Trong lòng lão binh cảm khái.
"Ân nhân, hôm qua huynh cứu ta, ta cũng không biết nên báo đáp huynh thế nào".
Mục Thiên Thiên nghiêm túc nói, nhớ đến dáng vẻ uy vũ của Tô Nghiêm Cẩn hôm qua, gương mặt xinh đẹp khẽ ửng đỏ.
"Đa tạ".
Nhìn Mục Thiên Thiên, Tô Nghiêm Cẩn lại lần nữa gật đầu, vẫn vô cảm như cũ nhận đồ ăn.
Cứ như vậy, lại qua thêm mấy ngày.
Mỗi ngày, vào giờ đó Mục Thiên Thiên đều mang theo đồ ăn do chính tay mình nấu. Mỗi một lần, Tô Nghiêm Cẩn đều gật đầu, nói một tiếng đa tạ.
Suốt nửa tháng, Mục Thiên Thiên đều như vậy.
Nhưng mà hôm nay, Mục Thiên Thiên lại đến tay không, do dự rất lâu.
Bấy giờ mới lên tiếng: "Ân nhân, hay là đến nhà ta ăn bữa cơm, lần trước huynh cứu ta, cha ta cũng muốn gặp mặt đa tạ huynh".
Mục Thiên Thiên mong chờ nhìn Tô Nghiêm Cẩn.
Trước khi ra cửa, phụ thân nàng ta đã giữ hộp đồ ăn lại, trịnh trọng nói, muốn mời Tô Nghiêm Cẩn đến nhà dùng cơm, để gặp mặt cảm tạ Tô Nghiêm Cẩn.
Mục Thiên Thiên suy nghĩ, thấy cũng có lý, cho nên đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận