Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 717: Không cần hỏi ta là ai (2)

Bị hiện thực kìm nén không thể tu luyện quá lâu, lúc này bỗng nhiên biến thành sự tồn tại bất khả chiến bại trên thế giới này, không nói cho người khác biết thì quả đúng là áo gấm đi đêm.
Đúng là trời đất khó dung, trời đất khó dung mà.
Vào một ngày nào đó, Bình Giang thành đổ mưa lớn, con ngõ của võ quán cũng ít người đi lại, mọi người đều đóng cửa hàng quán, tụ tập lại nhà lão Vương nướng khoai lang buôn chuyện cho đỡ chán.
Vào đúng lúc này, cánh cửa ở của ngôi nhà bị người đẩy mở ra, một người cầm chiếc ô bước ra từ trong làn mưa.
Kiêu hãnh mà tuyệt trần, di thế mà độc lập. Cả một dáng vẻ siêu phàm thoát tục. Mấy người nhìn đến ngơ ngác.
Đến khi người đó bước vào bên trong căn nhà, mấy người đó mới phản ứng lại.
"Tiên sinh..." lần lượt đứng dậy: "Sao ngài lại tới đây thế ạ".
"Ngồi đi ngồi đi ngồi đi" Dịch Phong vẫy vẫy tay ngồi xuống bên bếp lửa cùng với đám đông.
"Hôm nay ta đến đây, là bởi vì có một việc đã kìm nén ở trong lòng ta rất lâu rồi" Dịch Phong nói, gương mặt để lộ vẻ buồn phiền: "Muốn dốc bầu tâm sự với mọi người về nỗi buồn phiền của ta."
"Tiên sinh ngài nói đi, có chuyện gì thế?" Mấy người đều dỏng tai lên lắng nghe vô cùng nghiêm túc.
"Ta ý mà, thực ra không phải là người bình thường" Hắn ảo não nói: "Chuyện này đã kìm nén trong lòng ta từ rất lâu rồi".
Mấy người bỗng nhiên thẳng hết sống lưng lên, da đầu cũng bắt đầu run rẩy. Lẽ nào. Lẽ nào. Sự tò mò bấy lâu về thân phận của tiên sinh của bọn họ, lẽ nào sắp bị bóc trần rồi hay sao?
"Ta thừa nhận thực ra ta không phải là người bình thường" Dịch Phong giang hai tay ra: "Ta là cao thủ tuyệt thế".
"Ặc.." mấy người nhìn về phía Dịch Phong.
Mấy người gật gật đầu: "Sau đó thì sao?"
"Không cỏn sau đó nữa" Dịch Phong nói.
Mấy người sau đó cầm củ khoai lang còn chưa nướng chín lên, lật mặt vài cái.
"Tiên sinh lợi hại thật đấy".
Chỉ có thế thôi à?
"Các ngươi không ngạc nhiên sao?" Dịch Phong không nhịn được mở miệng hỏi, lại nhấn mạnh lại lần nữa: "Cao thủ đấy, cao thủ tuyệt thế, tuyệt thế đấy".
"Ngạc nhiên".
Người bán thịt lợn cầm lấy củ khoai lang cắn một miếng: "Rất ngạc nhiên?"
Dịch Phong không nói được gì thêm nữa.
Hắn thở dài một hơi, xem ra đám người này hoàn toàn không hiểu được cao thủ tuyệt thế có ý nghĩa như thế nào.
Cũng đúng, những con người bình thường chỉ biết ăn khoai lang này sao có thể biết được buồn phiền của người tu luyện cơ chứ.
"Thôi bỏ đi, bỏ đi, ta cũng không nên kỳ vọng rằng các ngươi sẽ ngạc nhiên" Dịch Phong nói xong liền đứng dậy: "Sao các ngươi lại kinh ngạc được cơ chứ."
"Đúng là chẳng có gì hay ho mà".
Nói xong, hắn cầm chiếc ô lên rồi rời đi.
Mấy người ăn khoai lang nhìn theo sự biến mất của Dịch Phong trong tiếng mưa rơi.
"Tiên sinh sao thế nhỉ?" Tiểu nhị của quán không khỏi mở miệng nói: "Nghe những gì tiên sinh nói chắc chắn là biết rằng ta sẽ không ngạc nhiên, thế thì chắc chắn đã biết rằng ta biết về sự lợi hại của ngài ấy, thì sao lại khiến ta ngạc nhiên được cơ chứ?"
"Ta biết rồi." Lão già Vương vỗ vào đùi không khỏi hối hận.
"Có chuyện gì thế?" Mấy người ở bên cạnh không khỏi hỏi.
"Các ngươi quên mất rồi sao, trước đây tiên sinh đều giả vờ làm người bình thường trước mặt ta để trải nghiệm cuộc sống, " Bộ dạng của hắn vô cùng nghiêm túc phân tích nói.
"Ngay cả khi tiên sinh biết hết về thế gian vạn vật, cũng biết ta biết về sự lợi hại của ngài ấy. Nhưng dù gì từ trước đến nay vẫn luôn lấy thân phận là người bình thường để giao lưu với ta".
"Bây giờ lại thành thật về sự lợi hại của bản thân, chẳng qua là muốn sự vui vẻ chúc tụng của người bình thường mà thôi" Nói xong, lão già Vương vô cùng hối hận: "Ta lại không hiểu được ý của tiên sinh, không thể hiện sự vui mừng với ngài ấy".
Mấy người cuối cùng cũng đã hiểu ra: "Ta hiểu rồi, vì thế khi rời đi tiên sinh mới thất vọng như thế. Còn nói đáng lẽ không nên kỳ vọng vào phải ứng kinh ngạc của ta, chính là bởi vì ngài ấy biết rằng chúng ta vốn đã biết về sự lợi hại của ngài ấy. Chỉ là muốn chúng ta phối hợp với ngài ấy để có được sự kinh ngạc vui mừng của những người bình thường mà thôi."
"Vì thế nên tiên sinh mới nói ta không có gì thú vị cả." Lão già Vương vỗ vào đùi: "Đó là vở kịch của tiên sinh, cũng là thú vui của tiên sinh mà ta lại không phối hợp."
"Trời ơi, không ta lại không hiểu được dụng ý của tiên sinh. Đúng là ngu như lợn mà".
"Nhưng mà bây giờ, mau lên, phái người đi đánh tiếng với tất cả những người ở bên cạnh" Lão già Vương vội vàng nói: "Bảo bọn họ nếu như có người bị tiên sinh thành thật về thân phận, nhất định phải phối hợp với tiên sinh, giả vờ như vô cùng kinh ngạc".
"Đúng đúng" Tiểu nhị của quán ở bên cạnh nói: "Tiên sinh đã thất vọng một lần ở chỗ chúng ta rồi, không thể để ngài ấy lại thất vọng thêm được nữa."
"Để ta đi, để ta đi".
Người bán thịt lợn nói, đứng bật dậy rồi lao vào trong làn mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận