Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 645: Bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp (2)

Mọi việc.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng đám người Táng Nhất thật lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
Nếu bọn họ không tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ tới, trên đời này còn có tông môn như Thiên Địa Môn?
Thử hỏi xem, đối mặt với tông môn cường đại như vậy, ai có thể không động tâm cho được?
Thế là, ba người Táng Nhất đi tới, sờ đầu, ngượng ngùng nói:
"Chuyện đó, tứ đệ ngũ đệ... Có thể cho chúng ta cùng gia nhập Thiên Địa Môn không?"
Lúc nói lời này, mặt ba người đều đỏ lên.
Dù sao bọn họ cũng không quên, lúc trước bọn hắn đã nói có chết cũng không đi Thiên Địa Môn.
"Đương nhiên có thể, lần này hai chúng ta trở về, chính là vì mời ba vị ca ca cùng nhau gia nhập Thiên Địa Môn".
Nghe vậy, mắt ba người sáng rực lên.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút lo lắng, thế là lại hỏi:
"Nhưng liệu Thiên Địa Môn có coi trọng bọn ta hay không, dù sao nó cường đại như vậy, liệu nó có chướng mắt chúng ta hay không?"
"Ba vị ca ca nói gì vậy, người bình thường muốn gia nhập tự nhiên là không thể nào, nhưng nếu có truyền đơn trong tay, thì đấy chỉ là việc dễ như trở bàn tay, bởi vì có năng lực mới có được truyền đơn, điều này chứng minh bản thân có duyên với Thiên Địa Môn!" Táng Tứ vội vàng giải thích.
"Hóa ra cứ có truyền đơn là được, vậy thì quá tốt rồi!"
Ngay lập tức ba người thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy lúc nào ba vị ca ca định khởi hành?" Táng Tứ hỏi.
"Chúng ta có một ít đồ vật cần dọn dẹp một chút, sau khi dọn dẹp xong thì chúng ta lên đường ngay lập tức." Táng Nhất nói.
"Được, nếu như các huynh không đi luôn, vậy thì chúng ta đi trước, chúng ta trở về Thiên Địa Môn đợi ba vị ca ca tới" Táng Tứ nói.
"Được rồi, không có vấn đề gì, chúng ta sẽ mau đến."
Ba người Táng Nhất đi tiễn hai người họ.
Tất cả đã kết thúc, hai người cũng không nói nhiều, trực tiếp trở về Thiên Địa Môn.
Dù sao trong lòng họ vẫn còn nhớ mong vô tận đại đạo trong Tàng Thư Các kia.
"Thật không thể tin nổi, thật không thể tin nổi, lúc trước đúng là chúng ta có mắt không tròng!" Sau khi tiễn hai người kia đi, Tầng Nhất không nhịn được cảm khái nói: "Vẫn là ngũ đệ tỉnh tường!"
"Đúng vậy, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà ngũ đệ đã trở thành Huyền Tiên, một nơi ở Tiên gia tốt như vậy, ta đã không chờ được mà muốn tới đó" Táng Tam nói.
"Ta cũng không chờ được nữa rồi." Táng Nhị nói.
"Được, vậy thì ba huynh đệ chúng ta phải mau chóng xuất phát".
"Ha ha ha..."
Táng Nhất cười to, thầm nghĩ mình cũng sắp đến được tông môn kia, trong vòng một tháng hắn cũng có thể trở thành Huyền Tiên.
Thật là chờ mong!
Nhưng trong lúc hắn cười.
Đột nhiên hắn cảm thấy không thích hợp.
Sắc mặt đột nhiên trầm xuống, tự vả miệng một cái rồi hét lớn:
"Hỏng rồi, truyền đơn của ta làm rơi ở chỗ dung nham, phong ấn dưới đất mất rồi".
Trong lúc đó.
Táng Nhất căng thẳng đến mức giẫm chân.
Hắn điên cuồng giật khoé môi của mình, trong lòng thầm hận tại sao bản thân lại làm ra chuyện ngu sỉ như vậy.
"Nhị đệ, tam đệ, đại ca cần hai đệ giúp, hai đệ giúp ta nghĩ cách, lấy được tờ truyền đơn phong ấn đó" Mặt Táng Nhất tối sầm nhìn Táng Nhị và Táng Tam cầu xin giúp đỡ.
Nhưng hắn nào biết, Táng Nhị Táng Tam quay đầu muốn rời đi.
"Lão nhị, lão tam, hai người, hai người định bỏ mặc ca ca không lo sao?" Táng Nhất nghiêm nghị quát.
"Ôi, đại ca, huynh đang nói cái gì vậy, mấy huynh đệ chúng ta ai với ai, chỉ là đệ đang nghĩ, bình thường đều là huynh bảo vệ huynh đệ chúng ta, bây giờ thế nào cũng phải đến phiên bọn đệ bảo vệ huynh" Táng Nhị thành khẩn nói: "Cho nên không phải đệ đệ muốn sớm gia nhập Thiên Địa Môn, mà thật sự muốn mau chóng tăng thực lực để có thể bảo vệ huynh".
"Đúng vậy, đúng vậy, nhị ca nói rất đúng".
Táng Tam vội vàng tiếp lời: "Vì thế đệ và nhị ca sẽ tụ họp với lão tứ và lão ngũ trước, đại ca huynh cứ ở đây tiếp tục tìm truyền đơn, tìm không được cũng đừng lo lắng, bốn người bọn đệ sẽ bảo vệ huynh".
Nói xong, Táng Nhị Táng Tam không nói một lời, nháy mắt liền bay vút lên trời, biến mất không thấy.
Để lại Táng Nhất cứ giật giật khóe môi.
Quả nhiên là huynh đệ tình nghĩa mờ nhạt.
Nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn dòng dung nham, hơi nóng cuồn cuộn ập vào mặt, đột nhiên oà khóc.
Chết tiệt!
Rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì mà gặp chuyện này.
Hắn nhớ lại hành động ném truyền đơn lúc trước, thật sự quá cẩu thả.
Đúng là tự cầm đá thả xuống chân mà.
Nhưng nghĩ đến cả người Táng Tứ tràn đầy Tiên Khí, rồi lại nghĩ đến Táng Ngũ có thực lực Huyền Tiên siêu cường, Táng Nhất cũng không lo nhiều được vậy.
Hai mắt nhắm lại, hai chân kẹp chặt, lao đầu vào trong dung nham.
"A, a, a. Bỏng chết lão tử rồi."
Vừa nhảy vào dung nham, một tiếng kêu thảm thiết thê lương của Táng Nhất vọng ra, vừa lặn hụp trong dung nham vừa khóc, bỏng đỏ như gà luộc chín.
Nhiều ngày trôi qua.
Táng Nhất vẫn như con cá chép lặn trong dung nham, trong lòng chỉ nghĩ về tờ truyền đơn đó.
Đến nỗi Tiên Giang hỗn độn bia gì đó, bây giờ sớm bị hắn lãng quên từ lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận