Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 778: Giấu tài (1)

"Hắn giấu tài, ha ha, giấu tài, tên tiểu tử này giấu nghề, hắn vốn dĩ không phải Nhân Tiên".
"Đúng vậy, tên tiểu tử này giấu nghề cũng quá kỹ rồi, hiện tại xem ra, hắn ít nhất cũng là một Địa Tiên".
"Không sai, nếu không... Với thực lực của Nhân Tiên, không thể nào chỉ bằng nhất niệm chỉ đã có thể giết năm người trong nháy mắt, chỉ có Địa Tiên mới có thể làm được".
"Giấu nghề quá giỏi, tính toán cũng quá giỏi, quả thực quá giỏi!"
"Ha ha ha, sung sướng quá, thoải mái quá."
Từng trưởng lão véo lỗ mũi lẫn nhau, vuốt râu mép hưng phấn lên tiếng.
"Tiểu tử này..."
"Thật đúng là khiến người ta ngạc nhiên".
Liễu Ngôn cũng thở dài một hơi, đôi mắt đẹp sâu xa quan sát ở trên đài, nói với Dịch Phong: "Khiêm tốn rồi..."
Nhưng cũng không ngăn được nhếch miệng nhếch lên.
Nhưng những tiếng hoan hô này đối với người của Nhật Nguyệt Phong lại vô cùng chói tai.
Không thể giết chết Dịch Phong thì cũng thôi đi, lại còn chết mất năm người.
Điều này làm cho sắc mặt Quách Thế Kiệt trở nên nham hiểm, lau sạch thịt vụn trên mặt, sau đó sát ý mãnh liệt tuôn ra.
"Tiểu tạp chủng, ngươi vậy mà lại giấu tài, che giấu thực lực, hại chết đệ tử của Nhật Nguyệt Phong ta, ta giết ngươi."
Dứt lời, hắn ta hung hăng đứng lên, vọt thẳng lên sinh tử đài.
"Quách Thế Kiệt, ngươi muốn làm cái gì?"
Liễu Ngôn quát lớn, lập tức muốn vọt tới.
Nhưng khi nàng ta vừa mới bay ra, lão già đang ngồi ngủ gà ngủ gật bên cạnh sinh tử đài trong mắt lóe ra một vệt kim quang, trực tiếp giơ tay ra.
Bàn tay này vung ra, Quách Thế Kiệt lập tức té bay ra ngoài, nặng nề nên xuống đất.
"Không xem lão phu ra gì sao?"
Lão giả kia mắt buồn ngủ mông lung nói.
"Trưởng lão, không dám".
Quách Thế Kiệt nghe vậy, vội vã đứng ngay ngắn khom người.
"Muốn ở trước mặt lão phu phá vỡ quy tắc của sinh tử đài, trước tiên nên cân nhắc một chút xem mình có đủ tư cách đó hay không" Giọng nói âm u của lão già truyền ra, sau đó nặng nề quát: "Cút".
"Vâng".
Quách Thế Kiệt nghe vậy, toàn thân run lên.
Không dám tiếp tục nói hai lời, vội vã mang theo đệ tử cùng thuộc hạ rời đi.
Mà đệ tử Tinh Thần Phong thấy thế, lại bật lên tiếng hoan hô dữ dội.
Hả giận, thật sự là quá hả giận.
Nhất là bộ dáng chật vật rời đi của Quách Thế Kiệt, quả thực dứt khoát.
Liễu Ngôn cũng nở một nụ cười sảng khoái.
Sau khi hành lễ với lão giả trên sinh tử đài, nàng ta lập tức ra lệnh cho chúng đệ tử trở về phủ.
"Vâng, trở về phủ."
Chúng đệ tử lên tiếng trả lời.
Nói xong, mọi người xông lên sinh tử đài, tung Dịch Phong lên trời, trong đó còn có cả một tên trưởng lão của Tinh Thần Phong.
"Ai da, lão Phương à, chuyện này để cho đệ tử làm thôi, ngươi là một trưởng lão qua đó làm cái gì, thật không chững chạc." Tên trưởng lão bên cạnh nhắc nhở.
"Ai da, kìm nén lâu lắm rồi mới có một ngày hưng phấn như vậy, quên mất thân phận, sơ suất rồi sơ suất rồi."
Trưởng lão kia vuốt vuốt râu mép, cười híp mắt lùi xuống dưới.
Mãi một lúc sau, trong bầu không khí nhiệt liệt ấy, với phong thái của người chiến thắng, lúc này đoàn người kia mới chịu trở về phủ.
Dịch Phong bị mọi người khiêng đi, lại phát hiện Quách Thế Kiệt vẻ mặt âm trầm đang chờ hắn.
Nhưng Quách Thế Kiệt còn chưa kịp lên tiếng, Dịch Phong đã mở miệng nói trước.
"Quách phong chủ, cả mặt dính đầy máu tươi, có phải nên xem đây là một bài học không?" Hắn bị người khiêng lên nên cao hơn rất nhiều.
Lúc này là từ trên cao nhìn xuống Quách Thế Kiệt, mang theo nụ cười châm chọc.
Quách Thế Kiệt mới vừa bị tông môn trưởng lão đánh, ngũ tạng đau nhức, thân thể lung lay sắp đổ, lúc này cố gắng lắm mới đứng vững.
Hắn ta tức giận nhìn Dịch Phong, trong ánh mắt hiện lên sự căm hận.
Đáng tiếc giờ phút này hắn ta không còn cách nào động thủ với Dịch Phong.
Nhìn Quách Thế Kiệt cắn răng nghiến lợi tràn đầy sự căm hận, Dịch Phong rất hài lòng, nụ cười trên khóe miệng càng sâu.
"Nếu như vậy mà vẫn không nhớ được lâu, như vậy Quách phong chủ không chỉ là xấu xa, mà còn là ngu xuẩn".
Dứt lời, Dịch Phong cười ha ha đứng dậy: "Đi, trở về phủ."
"Ô ồ ô".
Một đám đệ tử khiêng Dịch Phong kích động rêu rao, ung dung rời đi.
Nhìn bóng lưng Dịch Phong được mọi người hộ tống rời đi, Quách Thế Kiệt tức giận đến mức sắp cắn nát hàm răng.
"Phong chủ, chúng ta..."
"Trở về."
Quách Thế Kiệt oán hận nói.
Trở lại Nhật Nguyệt Phong với vết thương nặng, thân thể của Quách Thế Kiệt đã không cầm cự nổi nữa.
Phun ra hai ngụm máu tươi, ngã vào trong phòng.
"Phong chủ".
Đệ tử Nhật Nguyệt Phong vội vàng đỡ hắn ta dậy.
Quách Thế Kiệt dựa vào đệ tử chậm rãi đứng dậy, lung lay sắp đổ, lau máu trên miệng, trên mặt hiện lên vẻ độc ác.
"Ta cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao tên tiểu tạp chủng đó lại lựa chọn sinh tử đài rồi".
"Thì ra là giấu tài. Hắn đã lên kế hoạch giết chết đệ tử của Nhật Nguyệt Phong ta từ lâu rồi".
"Thù này không báo, Quách Thế Kiệt ta thề không làm người!"
Âm thanh tức giận của Quách Thế Kiệt truyền khắp toàn bộ Nhật Nguyệt Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận