Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1446: Đây không phải là bảo bối đưa đến tay sao? (2)

Không cam lòng trầm lặng đi về phía trước, nỗi lòng phức tạp bắt đầu đan xen lẫn nhau.
Thế mà Vân Tinh có thiên binh?
Trong đầu Hùng Phấn không ngừng vang vọng câu nói vừa nghe thấy.
Mãi đến khi đi ra đến quảng trường, hắn mới để ý đến đệ tử trẻ tuổi Hồ Duy Phương đi theo Thánh Nữ trở về.
Vị đệ tử này gần đây rất được coi trọng, còn cùng với Thánh Nữ đi Vân Tinh, nói không chừng có thể tìm hiểu được cái gì đó...
Đáy mắt hiện lên thần sắc dị thường, thần sắc của trường lão Hùng Phấn bình tĩnh đi đến.
Chắp tay lên tiếng, vẻ mặt thân thiết quan tâm hỏi.
"khụ khụ".
"Tiểu Hồ, nửa tháng ngắn ngủi đã quay trở về tông môn, xem ra chuyến này rất thuận lợi, đúng là hậu sinh khả úy."
Hồ Duy Phương đã từng nhận được bài học ở Vân Tinh.
Nghe được trưởng lão tán dương, trong lòng vui vẻ, nhưng cũng không còn dám đắc ý vênh váo, ngôn từ so với lúc trước càng thêm khiêm tốn mấy phần.
"Nào có, nào có."
"Trưởng lão quá khen rồi, đều là Thánh Nữ có phương pháp chỉ huy, ta và Từ lão chẳng qua là nghe theo lệnh, nào dám tham công".
Nói rồi, trong mắt Hồ Duy Phương có chút cảm khái.
"Nếu như thật sự muốn nói, vẫn là may mắn có được sự tương trợ của một vị cao nhân tiền bối".
Quả hiên có cao nhân!
Đáy mắt Hùng Phấn trưởng lão hiện ra thần sắc dị thường, biết rõ còn hỏi lên tiếng khích tướng.
"Cao nhân?"
"Ha ha, Vân Tinh trải qua mười vạn năm bế tắc, sao có thể so sánh với Lam Tỉnh chúng ta, sao có thể có được cao nhân gì? Cao nhân mà ngươi nói, e rằng đến thiên binh cũng chưa từng thấy đi..."
Trong giọng nói tràn ngập vẻ kiêu ngạo, không khác gì với thái độ Hồ Duy Phương đã từng có.
Nhưng từ khi tận mắt nhìn thấy tu vi và phong độ của Dịch Phong tiền bối, Hồ Duy Phương đã tiến bộ rất lớn, không hề giễu cợt Hùng Phấn trưởng lão vô tri, mà chỉ cảm khái cười khẽ một tiếng.
"Ha ha, lời này của trưởng lão sai rồi, trong tay vị cao thủ kia chính là có một thanh thiên binh!"
Có được xác nhận, trong mắt Hùng Phấn sáng lên, nhưng lại bất động thanh sắc, ngoài miệng giả bộ bất bình mỉa mai.
"Sao có thể, sợ rằng ngươi trẻ tuổi kiến thức nông cạn, nên nhìn lâm đi?"
Hồ Duy Phương chân thành giải thích chi tiết, trong mắt tràn ngập sự sùng kính: "Đệ tử nguyện lấy tính mạng ra bảo đảm, việc này cực kỳ chính xác!"
"Vân Tinh hoàn toàn đúng là xuống dốc, Thánh Nhân bình thường đã là người có sức chiến đấu đứng đầu. Nhưng cũng chỉ Dịch Phong tiền bối là điều bất ngờ, khí vận của chúng ta không tầm thường, được tiền bối lấy thần đao tương trợ, thuận lợi loại bỏ đại trận của Ma tộc, hủy diệt cánh cửa Tinh Không".
"Trải qua chuyến đi này, đệ tử mới biết được thế nào là thiên ngoại hữu thiên".
Hùng Phấn nghe đến trong lòng nóng lên, thần sắc dị thường trong mắt đều sắp không giấu được.
Thế mà Vân Tinh thật sự có thiên binh...
Ổ tinh cầu bế tắc lạc hậu đó, Thánh Nhân đã coi như là người có sức chiến đấu cấp cao, có thiên binh ở trong tay, đúng là hoàn toàn có khả năng hoành hành không sợ gì, người có được cũng có thể được coi là cao nhân.
Nhưng hành lang Hồi Cổ đã bị đả thông, sau này Vân Tinh nhất định sẽ bị rất nhiều cường giả ở tỉnh vực bên ngoài để mắt đến, cái gọi là cao nhân trên người có thiên binh, khác gì so với đứa trẻ ba tuổi ôm vàng đi nháo trên đường phố.
Sớm muộn, cũng sẽ là đồ vật của người khác.
Lúc này bị bản thân hắn biết được, đây không phải là bảo bối đưa đến tận tay sao? Chỉ cần có thiên binh, hắn sẽ có vốn liếng rời khỏi Thần Nguyệt Các, không cần tiếp tục nhìn sắc mặt người khác làm việc nữa!
Hùng Phấn trưởng lão nghe đến trong lòng nổi sóng chập trùng, trên mặt đều sắp không khắc chế được cười ra tiếng.
"Thì ra là thế..."
"Xem ra là lão phu nông cạn, lão phu còn có chuyện quan trọng cần làm, xin cáo từ".
Thuận miệng bịa một câu, hắn nhanh chóng rời đi.
Đợi đến khi trở về tiểu viện tao nhã lịch sự của mình, đột nhiên Hùng Phấn tăng nhanh bước chân, nụ cười trên mặt cũng khó kiềm chế được nữa, nhanh chân đi vào trong phòng!
"Con trai, chúng ta có cơ duyên lớn rồi!"
Hùng Trọng đang luyện đan, mơ hồ ngẩng khuôn mặt béo tròn khắp nơi đen xám lên.
"A? Phụ thân là cơ duyên gì?"
Hùng Phấn vẻ mặt đắc ý, khom người lọ ra nụ cười sâu không lường được.
"Ha ha, ta nghe được tung tích của một thiên binh, con nói xem đây có được coi là cơ duyên lớn không?"
Tiếng nói vừa dứt, Hùng Trọng kinh ngạc đến bất ngờ biến sắc, cả người đều nhảy lên!
"Thiên! ! !"
Một tiếng vừa lên đến cổ họng, hù dọa Hùng Phất đến bất ngờ biến sắc!
Hùng Trọng kinh ngạc đến hô lên tiếng, thiếu chút nữa phá hỏng đại sự.
Vẫn may bị Hùng Phấn nhanh một bước che miệng lại ấn xuống dưới đất!
"Thiên... ưm ưm!"
Cho dù đã che miệng con trai, Hùng Phấn vẫn là bị hù dọa đến mặt trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận