Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 394: Nam nhân giấu bảo vật (2)

"Cứu..."
"Cứu mạng..."
Ngay lúc này, một tiếng kêu cứu yếu ớt phát ra từ phía trước.
Ba người vội vàng tiến lên kiểm tra, bỗng nhiên phát hiện hai người hấp hối nằm trên mặt đất chính là âm Dương Song Lão đã xa cách hơn nửa tháng.
Mặc dù không biết bằng cách nào bọn họ đến được đây, nhưng giây phút này bọn họ đã đói đến mức da bọc xương từ lâu, sắc mặt trắng bệch.
Thấy ba người Dịch Phong, hai người hết sức vùng vẫy, đưa bàn tay lên nói: "Cứu, cứu chúng ta."
Vân Yêu Yêu và Cô Vô Niệm thờ ơ, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Dịch Phong.
Hiển nhiên.
Hôm nay bọn họ đã coi Dịch Phong là người dẫn đầu.
"Tiểu tử, cứu chúng ta nhanh lên".
Âm Dương Song Lão thấy hai người Vân Yêu Yêu thờ ơ, vội vàng nhìn về phía Dịch Phong.
"Dựa vào đâu mà ta phải cứu các ngươi?"
Dịch Phong đen mặt hỏi ngược lại.
Hắn làm sao quên được trước đó hai lão già này đã có thái độ như thế nào với hắn.
"Bọn ta là người tu luyện của Trung Châu, nếu ngươi không cứu chúng ta, chờ chúng ta đi ra ngoài chắc chắn sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán".
Hai người nhìn thẳng về hướng Dịch Phong, thốt lên lời lẽ uy hiếp.
Bọn họ nghĩ rằng Dịch Phong là người phàm, chắc chắn sẽ sợ mấy người tu luyện như bọn họ.
"Ha ha".
Nhưng mà.
Dịch Phong lại bật cười.
Hắn vươn tay ra hơi cảm nhận một chút rồi khẽ khàng nói: "Nơi này cũng càng lúc càng gần lối ra rồi, ta cũng không cần tiếp tục tiết kiệm nữa, cho nên mọi người ăn thoải mái đi!"
Vừa nói, Dịch Phong vừa lấy ra ba miếng thịt bò khô.
"Con mẹ ngươi..."
Cô Vô Niệm sợ ngây người.
Mặt Vân Yêu Yêu cũng ngẩn ra.
"Ăn đi, ăn thoải mái đi, sau đó vui vẻ trở về nhà" Dịch Phong cười nói, tiếp theo ăn một miếng to.
Sau đó cũng không thèm nhìn hai lão già kia một cái, đi thẳng ngay lập tức.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai người âm Dương Song Lão đứng thẳng dậy, nước miếng cũng nhỏ xuống, cơ thể đang run rẩy, mặt đầy vẻ van xin nhìn Vân Yêu Yêu và Cô Vô Niệm.
Hiển nhiên là van xin bọn họ cho một miếng ăn.
"Hừ?
"Muốn ăn sao?"
"Không cho."
Cô Vô Niệm nhíu mày hướng về phía hai người, vừa dùng miệng xé thịt bò, vừa vội vàng đuổi theo Dịch Phong.
Cùng lúc đó, còn không quên sở cái miệng đây dầu mỡ một cái, rõ ràng là làm người ta tức chết mà không chịu đền mạng.
"Tự chuốc vạ vào thân".
Vân Yêu Yêu cũng lạnh lùng nhìn hai lão một cái, đi thẳng qua người bọn họ, đuổi theo hướng Dịch Phong...
"Các ngươi..."
"Đừng mà, đừng như vậy mà."
"Bọn ta sai rồi, cầu xin các ngươi, vừa rồi bọn ta không nên nói chuyện như vậy, cầu xin các ngươi cho bọn ta một thêm một cơ hội nữa."
Thấy đám người Dịch Phong thật sự rời đi, âm Dương Song Lão bò trên đất, phát ra âm thanh van xin.
Nhưng mà.
Không có ai quan tâm đến sự sống chết của bọn họ.
Tự chuốc họa vào thân thì không thể sống, đúng là như vậy.
Trong đại điện tối đen.
"ve Tiếng kêu của hư ảnh vẫn thảm thiết không ngừng hệt như cũ.
"Đáng chết, đáng chết mà, thần hồn của ta đã trở nên hoàn toàn trong suốt rồi, như vậy sợ rằng một năm nữa cũng không thể chịu nổi".
Vừa nghĩ tới điều này, hư ảnh cảm thấy bản thân sống không bằng chết.
Tính kế vô số năm như vậy, chỉ tính đến những điều tốt đẹp thuận lợi theo ý mình, kết quả là bị hai bãi nước tiểu phá hỏng.
Hận quá!
Nhưng để thoát khỏi sự đe dọa của người kia, dù giận hắn ta cũng không dám nói gì.
"Không được, ta không thể ngồi chờ chết nữa, phải lập tức tìm một người đoạt xá."
"Cái thử thách đáng chết gì đó cũng không cần nữa, chỉ cần là người là được."
Hắn nghiến răng đưa ra những quyết định miễn cưỡng như vậy, và yêu cầu đối với những đối tượng để đoạt xá đã giảm hết lần này đến lần khác.
Đến bây giờ đã không còn cần yêu cầu gì nữa.
Sau khi hạ quyết tâm, thân thể hắn ta kéo thành một tàn ảnh, cấp tốc vụt về hướng đám người Dịch Phong vừa rời đi.
Không lâu sau đó.
Cuối cùng hắn ta cũng tới chỗ của âm Dương Song Lão.
Nhìn dáng về thoi thóp của âm Dương Song Lão, khuôn mặt hắn ta trở nên đen sì.
"Đáng chết".
"Người Tiên Giang đại lục quá sợ chết, đường đường là một di tích tiên nhân, lại chẳng có được mấy người đi vào, hai người đi theo vị đại gia kia không nói, sao còn thừa lại hai tên dưa ngả táo rách như vậy."
Nhưng bây giờ hắn cũng đã không còn sự lựa chọn nào khác, hư ảnh hiện ra rõ ràng, đứng trên cao đỉnh đầu hai người bọn họ, chuẩn bị đoạt xá.
Mà đúng lúc đó, hai người yếu ớt tỉnh lại.
"Tiên nhân?"
"Là Lý Dương tiên nhân?"
Thấy hư ảnh này đứng ở giữa không trung, hai người vô cùng kích động, lập tức quỳ xuống đất cung kính dập đầu, tưởng là mình sắp được cứu rồi.
Nhưng bọn họ không thể ngờ được rằng, Lý Dương tiên nhân mà bọn họ đang quỳ lạy bỗng nhiên giơ bàn tay lên, làm phép hướng về phía hai người bọn họ.
Cướp đoạt khí vận của một người.
Rồi cướp đoạt thân thể của một người còn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận