Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1209: Ngài cũng quay về rồi sao?

Mặc kệ người này là ai, nhưng hắn thấy rất có thể người này cùng chủng loại với quần thể Long bộ kia.
Một đám Long bộ này.
Đều là mấy tên điên!
Cho dù bản thân đụng phải bất kỳ người nào của bọn hắn, cũng không dám thở mạnh khi nói chuyện.
Chỉ sợ cũng có mỗi các vị tổ sư gia, mới có thể ngăn chặn đồng thời thu thập bọn hắn dưới trướng, trong bất kỳ tình huống nào.
Nghe hỏi người đâu, mặt mày Mị Tiên Nhi có chút xấu hổ, sờ lên mũi nói: "Người đã nhảy xuống biển rồi, không chừng bây giờ đã..."
"Mẹ nó, ngươi đang nói nhảm hả?"
Nam trung niên lập tức trừng Mị Tiên Nhi một cái: "Ta còn tưởng ngươi bắt người đến đây".
Vẻ mặt Mị Tiên Nhi xấu hổ.
"Là do ta nghe ngài nói đến tin tức liên quan đến các vị tổ sư gia, mới chợt nhớ đến chuyện này mà" Mị Tiên Nhi nói.
"Được rồi được rồi. Lầu sau gặp lại thì nói sau."
Nam trung niên phất phất tay, không kiên nhẫn nói.
"Lần sau gặp lại?"
Ánh mắt Mị Tiên Nhi nháy một cái: "Hắn đã chết rồi, sao còn gặp lại được?"
"Ngươi không cần phải để ý đến những chuyện này, người này tám chín phần mười là không chết được."
Nam trung niên không kiên nhẫn nói, nhưng lời nói cũng không nói rõ.
Hắn nghĩ đến chuyện, nếu đúng như miêu tả của Mị Tiên Nhi, người kia có lẽ đúng là thuộc Long bộ.
Thậm chí người này còn là thành viên của Long bộ.
Nhưng bất kể thế nào, lúc trước tổ sư gia đã thông báo, phàm là những người thuộc chủng tộc Long bộ kia, không nên trêu chọc, càng không nên tiếp cận, mọi chuyện tùy duyên.
Nhưng Mị Tiên Nhi không biết những điều này.
Nghe nam trung niên nói Dịch Phong không chết, lông mày nàng lập tức nheo lại.
Vị quản lý này nhìn có vẻ hùng hùng hổ hổ không đứng đắn, nhưng thực tế là tồn tại khiến người ta không thể tưởng tượng được, hơn nữa còn là một trong số ít người có thể nhìn thấy sự tồn tại của các vị tổ sư gia.
Mặc dù.
Nghe đồn lúc trước nhóm tổ sư gia hình như cũng không chào đón hắn, nhưng vì hắn liếm tốt, liếm đến mức khiến các tổ sư gia dừng kiêng kị cho thượng vị, thực lực thủ đoạn mánh khóe thông thiên của hắn và gương mặt vô cùng đáng ngờ.
Cho nên nam trung niên đã nói Dịch Phong không chết, mặc kệ nguyên nhân thế nào, thì Mị Tiên Nhi cũng tin tưởng rằng, nhất định Dịch Phong không chết.
"Tiểu gia hoả, thì ra ngươi không chết sao".
"Vậy thì càng hay."
Mị Tiên Nhi liếm liếm đầu lưỡi, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
"Tiểu Mị Nhi, tốt nhất là ngươi cách xa hắn một chút, chớ có chọc vào." Nam trung niên lại nhìn về phía nàng, nói một cách đây sâu xa.
Mị Tiên Nhi ngẩn người.
Chớ chọc vào?
Quản lý đã nói như vậy, thoáng cái đã là lòng hiếu kỳ của Mị Tiên Nhi tăng đến cực điểm.
"Tiểu gia hoả, không nhìn ra, thế mà quản lý lại nói ngươi như thế".
"Ngược lại ta bỗng nhiên càng hiếu kỳ lai lịch của ngươi..."
"Được rồi, tản đi đi. Lúc nào có tin tức thì truyền về" Nam trung niên phất phất tay, cho người đẩy hắn lui xuống.
Quay người lại.
Trên mặt lại là tâm sự nặng nề.
"Các vị tổ sư gia à, lúc trước các ngươi giao nhiệm vụ cho ta, ta đã chấp hành thi hành hết rồi, nhưng sau này ta không biết phải làm sao bây giờ."
"Nếu đến lúc đó không hài lòng, cũng đừng trách ta đó."
"Còn vị kia nữa, ngài cũng quay về rồi sao?"
Quay lại chuyện Dịch Phong.
Hắn là đầy đủ các công tác "chuẩn bị", ở trong mắt Phong Thiên Nguyệt thì lại là tiến vào trạng thái chờ chết.
Lười biếng nằm trên ghế, tắm nắng trời, tay trái bóc nho, tay phải cầm mật đào, vừa nhâm nhi vừa lầm nhẩm mấy điệu hát dân gian.
Không khác gì ăn nằm chờ chết!
Phong Thiên Nguyệt ngồi xếp bằng bên cạnh không thèm thúc giục nữa.
Chỉ là nội tâm thật sự nghĩ không ra.
Còn mấy ngày nữa là phải tiếp nhận tử vong truyền thừa, sao Dịch Phong lại thư thả như vậy.
Người bình thường lúc này đều cố gắng được chừng nào thì cố gắng, vị này thì ngược lại, không khác gì đi nghỉ phép.
Chẳng lẽ hắn không có chút lo lắng mình không qua được, mà bỏ mình trong đó luôn sao?
Phong Thiên Nguyệt có chút sầu lo.
Với thân phận của nàng, cũng không có tư cách gì giáo huấn Dịch Phong.
Chỉ có thể đợi đến lúc đó nghe theo ý trời vậy.
"Ai dà, chán quá. Ta ra đường một chút, ngươi có muốn đi cùng không?" Dịch Phong đang lười biếng nằm dài trên ghế ngồi dậy, ném quả nho cuối cùng vào trong miệng, nhìn Phong Thiên Nguyệt hỏi.
"Thật có lỗi với tiên sinh, chút nữa Thiên Nguyệt còn có việc, không thể bồi tiên sinh được" Phong Thiên Nguyệt cúi đầu nói.
"Được, vậy ta ra đường dạo một chút, về nhanh thôi."
Duỗi cái lưng mệt mỏi, Dịch Phong lười biếng đi ra đường.
Nắng chiếu vừa phải.
Gió mát thổi ngang.
Bên đường âm thanh rao hàng tấp nập không ngừng.
Bên cạnh, một cái cây cao lớn che hết gần nửa ánh nắng ở góc đường, chỉ có vài tia nắng xuyên xuyên qua lá cây, chiếu xuống mặt đất, nhìn thẳng vào chỉ thấy những vòng sáng nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận