Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1756: Chuyện lớn của chủ nhân (2)

“Vù…”
Rõ ràng là đang ở mùa hạ, nhưng lại là một mảnh lá khô rơi xuống.
Dị tượng như thế, nếu như có người phàm nhìn thấy, e rằng sẽ là đề tài câu chuyện sau khi uống trà uống rượu, được người viết tiểu thuyết dẫn làm một đoạn văn kinh dị, chẳng qua chỉ là một hồi trò đùa mà thôi.
Cũng không biết có mấy mảnh lá khô rơi xuống.
Cuối cùng, có một con cóc nhảy ra khỏi cái giếng cổ ở gần đó.
Đứng ở dưới cây ngửa mặt nhìn lên.
Một bên vuốt vuốt cái cằm trơn bóng, một bên mở mắt nói ra tiếng người.
“Lão đồng nghiệp, cuối cùng ngươi vẫn là già rồi.”
Cây hòe già chậm rãi mở mắt, cười lên tiếng nói.
“Năm tháng vô tình.”
“Chúng ta đi theo chủ nhân cho đến bây giờ, trường sinh vĩnh tồn có được mấy người.”
“Bên phía đại công tử, tiến triển như thế nào.”
Con cóc nhướng mắt, nhìn lên bầu trời sao vô tận.”
“Đại công tử, hình như đã giết đến tận cùng thế giới.”
Nghĩ đến thân ảnh yêu nghiệt của Chung Thanh, trong mắt con cóc nổi lên một hồi tán thưởng.
Cây hòe già cũng ngước mắt nhìn lên, không hỏi thêm sự tồn tại của vị kia nữa.
Trầm ngâm mấy hơi.
Mới nhớ đến một vị khác, lại lần nữa thấp giọng hỏi.
“Nhị công tử thì sao?”
Nghe tiếng, trong mắt Oa Bản Vĩ lộ ra vẻ nghiêm túc.
“Bên phía nhị công tử, e rằng vẫn cần thêm thời gian.”
“Dù sao cũng là thế giới khác nhau, pháp tắc của thế giới không thể đánh đồng, đương nhiên chỗ khó của hắn cũng nhiều hơn một chút.”
Cây hòe già khép hờ hai con ngươi gật đầu, tán cây theo đó mà rung động.
“Ừm, đúng là như thế.”
“Bên phía nhị công tử vô cùng quan trọng, ngươi nhất định phải dành nhiều thời gian để ý kỹ một chút, không được có chút sai lầm nào.”
Oa Bản Vĩ gật đầu một cái.
“Ừm, cứ để ta lo.”
Thời khắc muốn rời đi.
Nó sờ lên cái bụng trong vo, khóe miệng phác họa thần sắc trêu chọc.
“Lão đồng nghiệp.”
“Lão đầu nhà ngươi thế này thật là tiêu sái đó, mỗi ngày không nhúc nhích ở chỗ chỗ này, cái gì cũng không cần làm, là có thể đi theo chủ nhân ăn uống miễn phí.”
Cây hòe già cũng không phản bác, chỉ liếc một cái.
Trong mắt cong lên, sau đó đôi mắt của cái cây cổ thụ này lại khép lại lần nữa, thân cây hơi rung lên, cành lá không có một chút động tác nào, chỉ là rung động theo gió, chính là dáng vẻ của cây cối bình thường.
Nhìn thấy thế.
Oa Bản Vĩ bất đắc dĩ ngáp một cái.
Đưa chân trước lên vuốt vuốt khuôn mặt, cứ như thế nhảy nhảy đi xa, biến mất ở trong đêm tối vô tận.
Sâu trong Đông Hải.
Ở giữa cung điện tầng tầng cao chót vót, một tòa cung điện nguy nga màu vàng óng đứng ngạo nghễ, trong đó bất ngờ truyền ra âm thanh của chuông tao nhã, cảnh tượng ca múa tràn đầy không khí thái bình.
Trong đại điện.
Mỹ nhân của giao tộc đang uốn éo thân hình, thân thể mềm mại mị thái ngàn vạn, dáng múa phong tình vạn chủng, không thua bất luận cảnh đẹp gì.
Cho dù là như thế.
Lão giả ngồi ở ngọc tọa trên đài cao, cũng là mơ hồ buồn ngủ.
Hắn chính là Long Hoàng giao tộc Thiên Long, Ngao Bộ Đông.
Cũng không biết là tuổi tác quá cao, hay là đã xem quen những cảnh đẹp này, Long Hoàng không có một chút nào hào hứng, không ngừng ngủ gà ngủ gật, khiến cho chuỗi ngọc trên mũ miện đụng chạm rung động.
Đúng lúc sắp đi vào mộng đẹp.
Đột nhiên!
Ngoài điện vang lên âm thanh bái kiến!
“Thuộc hạ Ngao Xương, cầu kiến Long Hoàng bệ hạ!”
Ngao Bộ Đông từ trong mộng bừng tỉnh, mắt lão nổi lên bực bội.
“Chuyện gì?”
Lão đầu trung thành ở bên cạnh thì thầm vào lỗ tai, càng khiến cho hắn phiền muộn lớn hơn.
“Ngao Xương?”
Nhất thời mở mắt lạnh giọng.
Long Hoàng Ngao Bộ Đông vẫn là cho chút thể diện, chậm rãi khoát tay.
“Truyền Ngao Xương vào yết kiến.”
Dù sao Ngao Xương cũng là đệ nhất cao thủ đương đại, xem như là đại tài đời sau, hắn thân là Long Hoàng, cũng không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà giận chó đánh mèo.
Không qua bao lâu.
Ngao Xương vội vã nhanh chân đi vào điện, bước chân bối rối vẻ mặt căng thẳng.
“Tham kiến bệ hạ!”
Thấy bộ dáng này.
Cho dù Long Hoàng có là đế vương khoan dung, cũng không khỏi trong mắt lộ vẻ bất mãn.
Ngao Xương mạo muội bái kiến, lại còn thất thố như thế, thật sự có chút mất phong phạm!
Càng khác người hơn chính là.
Thế mà hắn còn ôm lấy một con cá trê vô cùng xấu xí!
Coi đây là nơi nào, chợ thức ăn của loài người sao?
Đây chính là đại điện hoàng cung của giao tộc Thiên Long, là nơi thần thánh trong lòng vô số đồng tộc!
Nhìn kỹ mấy lần, trong lòng Ngao Bộ Đông càng bất mãn hơn.
Hắn đang muốn phát tác hỏi.
Ai ngờ được.
Đột nhiên Ngao Xương quỳ rạp xuống đất, run giọng cầu cứu!
“Bệ hạ, cứu mạng!”
“Chúng ta gặp phải cường địch không rõ lai lịch, thủy quân hao tổn mấy vạn, tam hoàng tử điện hạ cũng bị đánh thành trọng thương, không có cách nào khôi phục thân hình, thuộc hạ cả gan xông vào cung, khẩn cầu bệ hạ khai ân cứu giúp điện hạ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận