Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 955: Có con trùng cũng không đánh chết nổi (2)

"Ha ha ha, bị ta nuốt chửng đi!"
Trên hư không, chủ thượng mặt đen cười lớn, sắc mặt dữ tợn.
Hai cánh tay đen đúa vung lên, hắc quang chiếu xuống, bất kể là đệ tử của Dịch Phong, hay là những cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh kia, trên người đều lan tràn hắc khí.
Những luồng hắc khí điên cuồng gặm nhấm sinh cơ của mọi người, nhóm người Tô Vân Vận, làn da thậm chí bắt đầu già nua, đầu tóc bạc phơ, cả người toát ra mùi hôi thối rữa.
Mà sức mạnh bị nuốt chửng kia, đều trao ngược lại cho chủ thượng ma ảnh.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy, khí tức của gã càng lúc càng mạnh mẽ, thậm chí bắt đầu ngưng tụ thân hình, diễn hóa ra cơ thể, tứ chi, ngũ quan...
"Lẽ nào chúng ta sẽ chết sao?"
Vô số người nhìn hư không u ám, trong lòng rất tuyệt vọng.
Mà trong một tửu lâu ở tiên châu xa xôi.
Vài nữ tử xinh đẹp như hoa, bị trêu chọc tươi cười khanh khách, muốn nhận cành hồng trong tay người mặc hắc bào.
Nhưng mà, người mặc hắc bào đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phương xa.
"Ài, trêu chọc nữ nhân cũng không được nhàn rỗi nữa".
"Mấy tiểu gia hỏa các ngươi đúng là gà mà, có con trùng cũng không đánh chết nổi".
Nói rồi, hắn ta hôn vài cái lên người các mỹ nhân, háo sắc nói:
"Haha, các mỹ nhân, đợi bổn tra nam trở về, bổn trả nam làm chút chuyện, nhanh thôi nhanh thôi."
"Nào, hôn thêm vài cái".
"Chụt chụt, chụt chụt chụt."
Chờ hôn xong, hắn ta cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu ưỡn ngực, dẫn theo nhóm người Cẩu Tử ra khỏi cửa.
Sau đó xé rách không gian ngưng thực, bước vào trong.
Trong hư không, ma ảnh cười lạnh.
Hắc khí vô biên bao trùm cả Thiên Chỉ Tiên Điện, thậm chí ngay cả những tiên châu xung quanh, cũng bị ăn mòn trong nháy mắt.
Đại trận hộ châu như thể không có tác dụng, hắc khí thẩm thấu vào trong, bất kể là những châu chủ kia, hay những người tu luyện bình thường, đều bị hắc khí bao phủ, bắt đầu gặm nhấm sinh mệnh của bọn hắn.
"Đây là gì? Tại sao ta không thể cử động?"
"A! Sức mạnh của ta, sức mạnh của ta đang trôi đi."
"Cứu mạng!"
Vô số tu sĩ điên cuồng gào thét, nhưng bây giờ ai nấy đều lâm nguy, hoàn toàn không ai có thể cứu được bọn hắn.
Những luồng hắc khi này, dường như có thể truyền bá lan rộng, xuất hiện hiện tượng tiên châu này lây lan cho tiên châu kia.
"Hahaha, nuốt chứng đi! Đến lúc đó, ta sẽ dỡ xương cốt của tên đáng chết kia ra".
"Sau khi ăn bộ xương khô đó, cho dù là sư tôn sau lưng các ngươi, cũng không phải đối thủ của ta".
Chủ thượng ma ảnh điên cuồng cười lạnh, khí thế quanh người càng lúc càng mạnh mẽ.
"Ta khinh, chỉ dựa vào ngươi? Một đầu ngón tay của sư tôn lão nhân gia cũng đủ nghiền chết ngươi." Trì Nhất Dũng cười lạnh nói, phun nước bọt lên trời.
Đây là chuyện duy nhất hắn ta có thể làm lúc này.
Bất kể là ai, cũng không thể sỉ nhục sư tôn của hắn ta!
"Haha, con kiến vô năng cuồng nộ thôi, chẳng phải ngươi thích nấu ăn sao? Để ta nấu cho ngươi xem".
Chủ thượng ma ảnh cười lạnh nói, cơ thể màu đen ngưng tụ, vung tay lên, hai luồng hắc khí bay ra ngoài, chớp mắt biến thành một cái chảo đen, một cái xẻng, đảo Trì Nhất Dũng lên.
Cái xẻng màu đen kia, mang theo ánh sáng sắc bén, mỗi lần hất Trì Nhất Dũng lên, đều rạch một vệt lớn trên người Trì Nhất Dũng.
Huyết dịch nóng bỏng nhỏ xuống chảo đen, bị chủ thượng ma ảnh hấp thu, bổ dưỡng sức mạnh khí huyết, cơ thể của gã bắt đầu trở nên rắn chắc hơn.
"Tứ sư huynh!"
Vô số sư huynh đệ nhìn thấy cảnh này, đều phẫn nộ đến mức gầm lớn.
"Ngươi đáng chết, có bản lĩnh thì nhắm vào ta này! Đến đây! Có bản lĩnh thì nhắm vào gia gia ngươi là ta đây này".
Hồng Phong Cuồng vừa khôi phục được một nửa cơ thể phẫn nộ mắng chủ thượng ma ảnh.
"Hahaha, nếu ngươi muốn chịu đau đớn, ta sẽ thỏa mãn ngươi."
Chủ thượng ma ảnh cười lạnh, vung một chưởng qua đó, cơ thể mới ngưng tụ được một nửa của Hồng Phong Cuồng, lại lần nữa nổ tung.
Đồng thời, từng sợi hắc khí như ung nhọt trong xương cốt, bò lên gân mạch, xương cốt, tóc... của Hồng Phong Cuồng, khiến những tổ chức trên cơ thể của Hồng Phong Cuồng, giống như chịu đựng cực hình nào đó, không ngừng nhảy nhót dưới đất, như thể cá lên bờ đau đớn giãy giụa.
"Ngươi đã làm gì?"
Tô Vân Vận nhìn thấy cảnh này, lửa giận trong mắt phượng bị thiêu cháy đến cực điểm, đôi mắt nhìn chủ thượng ma ảnh tràn ngập sát ý. Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng lúc này chủ thượng ma ảnh, đã bị Tô Vân Vận dùng đôi mắt lăng trì rồi.
"Haha, nhục thân của hắn rất đặc biệt, nếu đã như vậy, ta sẽ thi triển tấn công tinh thần hắn".
Chủ thượng ma ảnh cười, những luồng hắc khí kia có thể kích thích mỗi một bộ phận tổ chức thần kinh trên cơ thể Hồng Phong Cuồng, so với lăng trì, còn đau đớn hơn ngàn vạn lần!
Chủ thượng ma ảnh kia cười lớn, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng gã.
"Ngươi đi chết đi".
Sắc mặt Ngô Trường An u ám, giọng nói trầm thấp, đây là bùa bảo mệnh của hắn ta, cũng là bùa ám sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận