Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 399: Nhiệm vụ mới của hệ thống

Mà một quyền kia.
Trực tiếp phá tan thành lũy của tiên giới.
Mặt đất và không gian trong phạm vi một vạn dặm của tiên giới bị đánh cho tan thành mây khói.
"Một quyền này, rốt cuộc nó đến từ nơi nào vậy?"
Một nam tử trung niên giật mình hỏi.
"Không, không biết..."
Một lão giả cũng nghiêm trọng không kém, giọng nói cũng dân trở nên ngắc ngứ.
"Chẳng lẽ là thần ở bờ bên kia đánh sang?"
Lại một người không tưởng tượng nổi hỏi.
"Những vị thân cao cấp bên kia không thể làm ra những chuyện này đâu, cái này giống như là từ hạ giới đánh hơn".
"Có cái cớt, một quyền này chúng ta cũng không làm được, người hạ giới nào mà lợi hại như vậy được, trực tiếp phá hủy thành lũy tiên giới?"
Một lão giả với cái đầu đây bụi bặm đang cầm bình rượu, không nhịn được bèn nói.
Mặc dù người này nói chuyện khó nghe, nhưng không ai phản bác hắn cả.
Bởi vì những gì hắn nói là đúng.
Nếu như người hạ giới mà cũng có thể phá vỡ thành lũy tiên giới chỉ bằng một quyền, như vậy chỉ bằng đám người tiên giới bọn họ tìm một cái lỗ mà chui xuống còn hơn.
Nhưng mà một quyền này tới nhanh, đi cũng nhanh, dù là với những đám người của tiên giới như bọn họ, cũng không thể nắm bắt được chi tiết về khí tức đó.
Ngoài việc một quyền này có thể để lại một bóng ma trong lòng bọn họ ra, thì bọn họ không cách nào có thể tìm ra giải pháp...
"Hây!
Bên trong võ quán, Dịch Phong chán chường ngồi bất động trên băng ghế, nhìn quả đấm vô nghĩa của mình thì mặt mày ủ dột thở dài.
Muối tu luyện, sao khó khăn như vậy chứ ?
"Ting".
"Thông báo nhiệm vụ mới."
Ngay lúc này, âm thanh vừa nãy lại chậm rãi vang lên.
"Lại có nhiệm vụ mới?"
Dịch Phong nhíu mày, không biết cái hệ thống đáng chết lại bắt hắn học cái gì.
"Nội dung nhiệm vụ: Mời ký chủ tự mình mở rộng võ quán, sáng lập tông môn, thu nạp một trăm đệ tử."
"Sặc !"
Vừa nghe đến âm thanh này, Dịch Phong đột ngột đứng dậy, suýt chút nữa là bùng nổ.
Tự mở rộng võ quán?
Thế thì tiêu hết bao nhiêu tiền chứ?
Vô lý nhất là, con mẹ nó còn phải sáng lập tông môn?
Con mẹ nó, mở võ quán còn không thu nạp được đệ tử, giờ còn sáng lập tông môn, thế này chẳng phải là hố chết hắn à?
Kẻ mù nào sẽ chịu vào cái tông môn rách nát của hắn chứ?
Ngay lúc Dịch Phong đang chửi như tát nước, âm thanh của hệ thống lại vang lên.
"Phần thưởng của nhiệm vụ: Ký chủ có thể bắt đầu tu luyện".
"Cái gì?"
Vừa nghe đến phần thưởng của nhiệm vụ, Dịch Phong bỗng ngẩn người.
Tu luyện.
Tu luyện.
Hoàn thành nhiệm vụ này thì hắn có thể tu luyện sao?
Dịch Phong hắn.
Cuối cùng cũng sắp thông qua đánh giá của hệ thống, trở thành một bậc thầy thực sự sao?
Mắt Dịch Phong chợt rưng rưng.
Ánh mắt đó đang lóe lên một thứ ánh sáng mà trước giờ chưa từng có, cũng lập tức thu lại khí thế vừa mới xẹt qua.
"Được, không phải chỉ là tự mình mở rộng võ quán sao, tự mở rộng thì tự mở rộng, chỉ cần có thể tu luyện, bất cứ giá nào ta cũng làm".
"Còn về tông môn, ta ngay lập tức sáng lập, còn một trăm đệ tử, dù có phải lừa ta cũng sẽ lừa được một trăm người!"
Giờ khắc này, Dịch Phong đang vô cùng tự hào.
Tràn đầy kỳ vọng về cuộc sống tương lai.
Trong một tông môn được mây mù bao phủ bên trên ngọn núi cao.
Sắc mặt Hám Thiên Khuyết vô cùng khó coi, hắn ta vuốt vuốt bộ râu ngắn của mình, đi qua đi lại trong đình viện.
"Trời ơi, chuyện này làm sao thì mới tốt đây!"
"Chết rồi, sắp chết rồi".
Sau đó, hắn quay sang nhìn Diệp Bắc rồi vội vàng hỏi: "Đồ nhi, trong tay ngươi còn bao nhiêu linh bảo?"
"Hay là, ngươi đưa chúng cho ta trước đi?"
"Dù sao thì ta nghĩ rằng, đến lúc chết ngươi cũng không đủ khả năng để gom góp được một ngàn tám trăm món, nếu không thì đưa cho ta giải quyết vấn đề trước đã rồi nói."
Nghe thấy vậy, sắc mặt Diệp Bắc còn khó coi hơn cả so với mẹ chết.
"Sư phụ, nếu ta đưa cho ngươi hai ba món thì cũng bõ bèn gì chứ, kỳ hạn cũng đã qua bao lâu rồi mà?"
Diệp Bắc đen mặt lại nói: "Có lẽ là vị tiền bối kia vốn dĩ không hề để ý gì đến chúng ta, tạm thời đã quên mất chúng ta. Nhưng một ngày nào đó hắn nhớ ra, thì đó sẽ là ngày chúng ta phải chết".
Vừa nhắc tới kỳ hạn vay của một món nợ khổng lồ như vậy thì mặt hai thầy trò dần đông cứng lại.
"Được rồi, đừng có mà lải nhải nữa".
Ở một bên khác, Quản Vân Bằng tối sầm mặt nói: "Trong chuyện này, hai người thầy trò các ngươi thật sự rất đáng trách, ai bảo các ngươi có mắt mà như mù, nhất định phải đá vào tấm sắt mới chịu cơ. Hơn nữa Quản Vân Bằng ta trêu ai ghẹo ai đâu, đáng lẽ là mối quan hệ với vị tiền bối kia cũng không tệ lắm, nhưng cũng bị các ngươi gài bẫy để rồi thành như vậy đây."
"Đúng là bạn bè như cái đách, hây!"
"Hừ, ngươi đừng có trách móc nữa, cũng không ai biết sẽ như vậy mà!"
Hám Thiên Khuyết tức giận quát: "Thay vì có sức lực để oán trách thì sao ngươi không nghĩ cách đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận