Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1089: Muốn làm phải làm người như vậy

"Cao nhân thích tiên tinh sao, ta sẽ cho cao nhân mười vạn tiên tinh, huynh cho ta xem kiếm của huynh được không?" Tô Ngư Nhi làm nũng nói.
"Cũng không phải vì tiền, chỉ là ta không phải người lạnh lùng như vậy."
Dịch Phong nhanh chóng rút thanh kiếm sắt trong tay ra.
"Vù?"
"Thật khó tưởng tượng thanh kiếm nhẹ nhàng này đã chém chết ma vật kia." Tô Ngư Nhi sờ trường kiếm, tuy không nhìn ra nguyên cớ nhưng chỉ cảm thấy lợi hại.
"Đúng rồi cao nhân, thanh kiếm này tên gì?"
Tô Ngư Nhi hỏi.
"Tên kiếm sắt".
Dịch Phong nói.
"Tên hay quá!"
Tô Ngư Nhi chớp đôi mắt to tán thưởng, huơ kiếm sắt trong tay một lúc rồi mới lưu luyến không nỡ trả lại cho Dịch Phong.
Hai người trò chuyện mới phát hiện đã đến bên một con sông.
Đây là con sông nhân tạo được xây dựng dọc theo rìa sương mù, bên trong bố trí rất nhiều pháp trận chuyên dùng để ngăn chặn sương đen lan tràn, được làm ra từ tay của ba đại đạo môn.
Dịch Phong nhẹ nhàng lướt lên, nhảy qua đó, đi vào trong sương đen.
Sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai hưng phấn của Tô Ngư Nhi, chỉ thấy nàng ta che mặt kinh ngạc thốt lên: "Cao nhân huynh lợi hại quá, thế mà cứ nhảy vào đó như vậy."
Dịch Phong trợn trắng mắt.
Nha đầu này ngốc quá rồi.
Muốn khoác lác thì phải khoác lác thực tế một chút, chẳng phải chỉ nhảy qua một con sông thôi sao?
Khoác lác đến mức hắn cũng thấy xấu hổ.
"A, cao nhân, ta có thể qua đó với huynh không?" Vẻ mặt Tô Ngư Nhi hưng phấn, bước vào sương mù đen đấy, nghĩ thôi cũng khiến người ta kích động.
Nếu nói ra ngoài, tài giỏi chết đi được.
"Ngươi qua đây đi, chẳng phải chỉ là một con sông thôi sao?"
Dịch Phong cạn lời nói.
Nghe đi, câu này nói ra lợi hại biết mấy.
Trong lòng Tô Ngư Nhi lập tức muốn bản thân trở thành người như Dịch Phong.
Cũng mặc kệ tất cả, cơ thể nhẹ nhàng bật lên nhảy theo qua đó.
Hành động này của nàng ta thật sự là nghé con không sợ hổ.
Nếu là người bình thường có ai dám nhảy qua con sông này đâu, hễ dính một chút sương đen thôi sẽ là hậu quả không thể bài trừ được.
Hai người đi vào sương đen.
Theo Dịch Phong thấy qua con sông này chẳng có thay đổi gì lớn, cũng chỉ yên tĩnh hơn không ít thôi.
Nhưng với Tô Ngư Nhi mà nói lại là bóng đen vô tận duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, cho nên suốt hành trình nàng ta ôm cánh tay Dịch Phong theo sát từng bước.
Nhưng cả đoạn đường gương mặt nàng ta kích động, trái tìm nhảy nhót.
Đi bộ trong sương đen.
Nhìn đi.
Cái này mới gọi là lịch luyện.
Đám đệ tự ngồi xổm ở bình nguyên tụ ma có đáng là gì, bổn đại tiểu thư đã đến đại bản doanh của ma vật rồi này.
Ai có thể so sánh được?
Nhưng vì không nhìn thấy, nàng ta không nhịn được hỏi: "Cao nhân, ta không nhìn thấy, sao huynh nhìn thấy được vậy?"
"À, trời hơi tối một chút".
Dịch Phong nhìn sắc trời, hơi u ám một chút nhưng không đến mức nhìn không rõ.
Trong số người tu luyện lẽ nào cũng có bệnh quáng gà sao?
Soạt một tiếng.
Một cây đuốc xuất hiện trong tay Dịch Phong, lập tức xua tan sương đen, thắp sáng xung quanh.
Tô Ngư Nhi lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, kinh ngạc há to miệng.
Nàng ta chưa từng nghe nói có thứ gì có thể chiếu sáng trong sương đen, càng có thể xua tan được sương đen.
Dịch Phong tiện tay lấy ra một thứ đã có thể làm được như vậy cũng lợi hại quá rồi.
"Cao nhân, đồ trong tay huynh là bảo bối gì vậy, lợi hại quá" Tô Ngư Nhi hưng phấn nói, trái tim kích động nhảy loạn.
"Cây đuốc!"
Dịch Phong nói.
"Đuốc, vừa nghe tên đã thấy lợi hại" Tô Ngư Nhi hưng phấn nói:
"Nhất định giá trị của nó rất cao phải không?"
"Ừm!"
Dịch Phong gật đầu.
Cây đuốc này quả thật không rẻ, hắn dùng nguyên liệu thượng hạng chế tạo ra.
Một cây đuốc tương đương với giá trị một viên tiên tinh!
Hai người đi về phía trước trong sương đen, cuối cùng sau nửa ngày đã đến sơn cốc Phù Thi sớm bị thi thể san bằng đồng thời chất thành ngọn núi nhỏ.
"Bởi vì ma vật nơi này đẳng cấp quá thấp cho nên ta ít khi đến đây, ta tính sơ qua một chút khoảng bảy tám mươi vạn hạt" Dịch Phong thản nhiên nói.
Một lúc lâu sau, không có phản ứng.
Quay đầu nhìn tiểu nha đầu, phát hiện nàng ta há miệng, ngơ ngác đứng tại chỗ.
"Keng".
Trường kiếm trong tay Tô Ngư Nhi rơi xuống đất.
Quay đầu nhìn về phía Dịch Phong: "Cao thủ, đây là cái huynh nói rất ít sao?"
"Ừm!"
Dịch Phong nghiêm túc gật đầu, đầu ngón tay chỉ về phía trước, lên tiếng: "Trước mặt vẫn còn ba chỗ, gộp lại hẳn còn khoảng ba trăm vạn hạt."
"Keng !"
Trường kiếm vừa nhặt lên lại rơi xuống đất.
"Ta ta...
Tô Ngư Nhi há miệng nhưng gương mặt xinh đẹp càng lúc càng hưng phấn.
Chẳng trách ma vật không thấy đâu, thì ra đều ở đây.
Đây là cao thủ chân chính sao?
Đùa bốn tất cả mọi người trong lòng bàn tay.
Đây mới là nhân sinh mà nàng ta hướng tới, lịch luyện rách nát gì đó, tiểu sư muội rách nát gì đó, muốn làm phải làm người như Dịch Phong vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận