Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1050: Ở nơi cao không khỏi rét vì lạnh

"Không thả con tép sao bắt được tôm, tình cảnh bây giờ đã như vậy, chỉ có thể được ăn cả ngã về không" Tôn Tử Mi dứt khoát nói: "Nếu không nỡ hi sinh Phi Sát thú, e rằng tình hình càng tôi tệ hơn."
"Mà cái con Phi Sát thú này mang huyết mạch trân quý, thiên phú dị bẩm, thêm vài năm nữa sẽ đạt đến Chân Tiên cảnh giới.
Chắc hẳn Tô Bạch sẽ rất hài lòng, có thể đem đến vận may cho ngươi."
"Nếu thành công, tương lai không chỉ có một con Phi sát thú, dù mười con trăm con cũng đều là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Đi nhanh!"
Nghiêm túc giao phó xong, Tôn Tử Mi vung tay lên.
"Được. Sư tôn yên tâm".
Đôi mắt Tôn Trung Hoàng rưng rưng, mặt mày trịnh trọng nói:
"Đồ nhi nhất định sẽ không làm người thất vọng, nhất định sẽ hoàn thành trọng trách sư tôn ngài giao phó."
"Đứa trẻ ngoan, vi sư tin tưởng ngươi."
"Đi đi".
"Chỉ là phải nhớ kỹ điều này, có tin tức gì phải lập tức trở về báo cho ta biết!"
Tôn Tử Mi trịnh trọng phó thác.
Tôn Trung Hoàng nghiêm nghị gật đầu, ánh mắt mang theo kiên định tín nhiệm rời đi...
"Đứa trẻ ngoan".
Nhìn bộ dáng tràn ngập kiên định tín nhiệm của Tôn Trung Hoàng, Tôn Tử Mi nước mắt tuôn trào.
Mấy năm nay.
Hắn không nhìn nhầm người.
Nếu lần này thành công, sư đồ bọn hắn triệt để lật ngược tình thết Sau khi ra khỏi thiên lao Bách Luyện Tông, Tôn Trung Hoàng ngựa không ngừng vó, đi về phía hang động của Phi Sát thú.
Cùng lúc đó.
Tại Việt giới - một trong tám giới.
Vài bóng người hùng hùng hổ hổ bay ra.
"Tiểu Linh Tử, nói mau, ngươi cố ý đúng không?"
Cầm đầu là một gã áo đen, trong tay vặn một đạo hồn thể.
Nhưng có vặn thế nào, đạo hồn thể này vẫn nằm trong tay như cũ.
"Trước kia ngươi nói với ta, chỉ cần đến Việt giới thì bọn hắn sẽ nói ta đẹp trai. Nhưng vì sao đám người này lại nói ta miệng đầy lông hả?"
"Ca ca, ca ca à, ta thật sự không lừa ngươi nha!" Linh Vương dựng thẳng ngón tay thề, lời lẽ chính nghĩa nói: "Nếu ta lừa ngươi, cả nhà Tiểu Linh Tử ta chết hết".
"Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao bọn hắn ai cũng gọi ta là miệng đây lông?" Lâu Bản Vĩ chống nạnh, hùng hùng hổ hổ hỏi.
Thấy thế.
Cẩu tử vội vàng ân cần đi ra, giảng hoà: "Ca à, chuyện này không thể trách Tiểu Linh Tử được. Sở dĩ như vậy ta thấy cũng do trên người của ca ca."
"Hả??"
Lâu Bản Vĩ nghiêng đầu.
"Ca không nhìn ra sao?"
"Chính là do khí chất của ngài đó!"
Cẩu tử mặt mũi đây vẻ thành khẩn, thật lòng nói: "Ngài phong hoa tuyết nguyệt như vậy, vũ trụ vô biên, tà khí bức người, ngạo thế thiên hạ, bày mưu lập kế, đỉnh cấp cao nhân, cao đại tự thượng, khí chất song tiền minh nguyệt không che giấu được, làm người ta sinh lòng ghen ghét. Nên những người kia mới chèn ép ngài như thế, mới gọi ngài là miệng đầy lông!"
"Chà, đúng thật vậy sao?"
Tâm tình Tôn Bản Vĩ chấn động trong nháy mắt, đôi chân ngắn mặc quần bó giày nhỏ không nhịn được di chuyển hông, cúi đầu hỏi: "Cặn bã như ta, khí chất thật sự bức người vậy sao?"
"Nào chỉ có khí nhất, ca à ngươi đúng là quá xem thường bản thân".
Dạ Phong thuận thế khẽ động, từ trong quần áo vươn ra hơn ba mươi nắm đấm vừa đấm vai cho Lâu Bản Vĩ, vừa phe phẩy thủ thỉ:
"Ca ca, ta biết lời này có hơi phạm thượng, sẽ làm ngươi không vui, nhưng mà ta vẫn phải nói một câu..."
"Ca ngươi thật sự tính không ra."
"Mình đẹp trai cỡ nào sao?"
"Ngài không biết phẩm vị của mình vượt mức quy định sao?"
"Dung nhan sáng rực, quần áo phong cách từ xưa tới nay chưa từng có, cộng với khí chất bất phàm của cẩu ca, ngươi xuất hiện ở đâu, ở đó không chỉ riêng nam nhân ghen ghét, mà nữ tử cũng sẽ đố kỵ vì không được sinh ra nhan sắc đẹp như vậy."
"Ôi.."
"Ngô công Dạ Phong ta nguyện ý đi theo ngài, không chỉ vì thực lực của ngài mạnh mẽ đến đâu, mà còn vì ngài hấp dẫn ta."
"Hấp dẫn đó, hiểu không?"
"Lời đến mức này, ta cũng đã nói xong. Tóm lại chính bản thân ngươi không biết đếm xỉa gì. Lời này mặc dù khó nghe nhưng là lời từ đáy lòng của tiểu đệ, ngài nghe xong muốn đánh thì cứ việc."
Nói xong, ngô công cúi đầu, làm bộ dáng nhận tội.
"Này, lời nói này của ngươi, vạn lần cũng không được nghĩ mình có tội. Ngược lại mới đúng, ngươi có thể can đảm nói ra làm ca rất vui mừng!"
Lâu Bản Vĩ vỗ bả vai Dạ Phong, vui mừng nói: "Mặc dù ngươi mắng ta không biết tính toán đếm xỉa gì, nhưng ngươi cũng nói lời thật lòng".
"Ca rất tán thưởng ngươi!"
"Tất nhiên còn có Khánh, ngươi hiểu ca nhất!
Được Lâu Bản Vĩ khích lệ, làm cho cẩu tử với Dạ Phong mặt mày hón hở.
Nãi Tề ở một bên xoa đầu ngón tay, cười ngây ngô một lúc lâu, khà khà nói: "Ca, ta khống biết ăn nói. Chỉ một chữ thôi, ca trâu bò nhất, hê hê!"
"Tiểu Nãi Tê, ngươi đúng là thành thật".
Lâu Bản Vĩ lập tức khen ngợi.
Lại nghĩ đến Linh Vương trong tay, liền vội vàng thả xuống:
"Đương nhiên Tiểu Linh Tử cũng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận