Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 681: Trảm

Về phần thánh nữ của tông môn dưới quyền và nữ nhi của đại thần thì được hắn an bài trong một tòa hồng lâu lơ lửng giữa không trung.
Bởi vì hắn biết rõ, đại ca của mình thích nhịp điệu này, thích loại không khí này.
Sau khi an bài xong hết thảy, Ngô Thiên dẫn theo mọi người đi thẳng tới phủ đệ của Nguyên Tịnh.
Nhìn thấy tòa phủ đệ này, Bạch Yến Xuân trợn mắt líu lưỡi.
"Phụ, phụ thân, vị tiên sinh khiến quốc vương đại nhân không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn tới gặp lại ở chỗ này sao?" Bạch Yến Xuân kinh hãi hỏi.
"Ừ".
Bạch Lĩnh Thiên trịnh trọng gật đầu.
Trong lòng Bạch Yến Xuân dâng lên sóng to gió lớn.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ tại sao Bạch Lĩnh Thiên lại muốn đánh hắn rồi.
Đây là đang nhắc nhở hắn.
Vĩnh viễn cũng đừng đánh chủ ý lên Nguyên Tịnh.
"Không cam lòng à?"
Bạch Lĩnh Thiên nhìn về phía hắn.
"Không dám ạ."
Bạch Yến Xuân cúi thấp đầu.
Mặc dù Nguyên Tịnh liên quan đến tu vi của hắn nhưng như thế thì lại làm sao?
Ổ trước mặt loại người này, đừng nói là một Nguyên Tịnh, cho dù là mười Nguyên Tịnh hay trăm Nguyên Tịnh, hắn cũng chỉ có thể chắp tay nhường lại mà thôi.
Bạch Lĩnh Thiên vỗ vỗ bả vai Bạch Yến Xuân.
Nhi tử này của hắn ta ngoại trừ thiên phú không tồi thì thứ càng khiến hắn ta thưởng thức hơn chính là thức thời.
"Tiên sinh, đại ca, Tiểu Kê Nhi tới gặp các ngươi."
Trước cửa, viền mắt Ngô Thiên rưng rưng, hắn ta trực tiếp quỳ xuống.
Những người còn lại cũng rối rít quỳ gối sau lưng hắn.
Nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, Dịch Phong dẫn theo đám người Lâu Bản Vĩ còn có Nguyên Tịnh đi ra.
"Tiên sinh, đại ca."
Gặp được người thật, Ngô Thiên gào khóc lớn hơn, giọng nói tràn đầy nghẹn ngào vang lên.
"Ôi chao, thật đúng là Tiểu Kê Nhi này, trưởng thành rồi nhỉ."
Dịch Phong thấy thế cũng lộ ra nụ cười vui mừng, sờ sờ đầu Ngô Thiên rồi đỡ hắn ta đứng lên.
Nghĩ lại thì cũng đã rất nhiều năm không gặp.
Lúc ấy, Lâu Bản Vĩ cũng mới đi ra từ hệ thống không lâu, bên cạnh hắn còn chưa có Chung Thanh và Cẩu Tử.
Giữa lúc thổn thức, Dịch Phong dẫn đám người vào trong phòng.
Tại đại sảnh, chỉ có Dịch Phong và Ngô Thiên đang ngồi, những người khác đều không dám ngồi.
"Ngươi cũng ngồi đi!"
Nhìn nhìn Nguyên Tịnh ở bên cạnh, Dịch Phong cất lời.
Nghe vậy, thân thể Nguyên Tịnh khẽ run rẩy.
Thời khắc này nàng đã sớm bị dọa đến choáng váng.
Mặc dù biết Ngô Thiên sẽ sớm tới nhưng lúc thật sự gặp mặt, nàng vẫn không nhịn được nội tâm rung động.
Hơn nữa những người Ngô Thiên dẫn đến đều có danh tiếng lớn đến đáng sợ.
Ai ai cũng có chiến lực đứng đầu đế quốc Ngô Thiên, trọng thần của đế quốc Ngô Thiên, bọn hắn đều không có chỗ trống để ngồi, vậy mà nàng lại có thể ngồi xuống?
Có điều.
Dưới sự thúc giục của Dịch Phong, cuối cùng thì Nguyên Tịnh cũng thấp thỏm bất an ngồi xuống, không biết đặt tay chân ở đâu.
Trong đại sảnh, Dịch Phong và Ngô Thiên tán gẫu một cách thân thiết.
Sau khi trò chuyện vài câu đơn giản, Ngô Thiên nói: "Tiên sinh, hay là đổi địa phương khác để nói chuyện nhé? Ta đã chuẩn bị tiệc rượu, Tiểu Kê Nhi muốn kính ngươi và đại ca hai ly."
"Cũng được."
Dịch Phong cười cười.
Sau khi hắn đồng ý với sự an bài của Ngô Thiên, đoàn người chạy đến hồng lâu lớn nhất Nguyên thành.
Sau đó bọn hắn ngồi trong bao sương lớn nhất.
Mà Nguyên Tịnh bởi vì quan hệ với Dịch Phong nên cũng may mắn được tiến vào bên trong.
"Gọi người vào đây cho ta."
Lúc ngồi xuống, Ngô Thiên vỗ vỗ tay.
Tiếp theo đó cửa phòng mở ra, một đám nữ tử khí chất xuất trần tựa như thiên tiên xếp hàng đi đến.
Thấy thế, Lâu Bản Vĩ huýt sáo, động tác đều mang theo gió.
"Tiên sinh, đại ca, mời chọn lựa!" Ngô Thiên phất tay một cái rồi nói.
Dịch Phong nhíu mày.
Tiểu gia hỏa này, trưởng thành rồi có chút hư nha.
"Này, không tốt lắm đâu?"
Dịch Phong hỏi.
"Tiên sinh, không có gì không tốt cả, đây đều là người của thuộc hạ ta, tiên sinh cứ việc chọn." Ngô Thiên cười nói.
"Người của thuộc hạ ngươi?"
Dịch Phong nhướng mày.
Được rồi.
Vậy thì tùy tiện gọi hai người, ngược lại để các nàng rót rượu cũng được.
Phất tay một cái, hai nữ tử ngồi xuống bên cạnh Dịch Phong.
Mà Lâu Bản Vĩ thì lại chọn hết những người còn lại.
Dịch Phong cũng không nói gì thêm, dù sao cũng tới trường hợp như vậy, hiếm khi được vui vẻ.
Thấy thế, đột nhiên Ngô Thiên cười phá lên, quả nhiên đại ca hắn vẫn là đại ca hắn.
Có điều.
Nguyên Tịnh ở một bên lại hoàn toàn cảm thấy khó chịu.
Bởi vì nàng nhận ra, một hàng nữ tử này đều là thiên chỉ kiều nữ của mấy đại tông môn ở đế quốc Ngô Thiên, thậm chí còn có công chúa của hoàng thất.
Thân phận của những nữ tử đó còn cao quý hơn nàng rất nhiều.
Luận thực lực, luận tướng mạo cũng hoàn toàn bỏ rơi nàng mấy con phố.
Vậy mà cũng chỉ là đồ chơi của đám người Dịch Phong.
Nàng lại phát hiện.
Chênh lệch giữa mình và Dịch Phong không phải chỉ lớn bình thường.
Tâm tư trong lòng nàng không dám để lộ ra ngoài chút nào, chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Người như vậy sao lại coi trọng nàng được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận