Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 123: Kẻ từng theo hầu mấy đời Yêu Hoàng

Nữ tử liếc nhìn Dịch Phong, biến mất vào rừng trong nháy mắt.
Vào một buổi hoàng hôn.
Trong một hẻm núi u ám, Ưng Vương dựa vào một tảng đá.
Bên cạnh đó còn có một đôi mắt khác lóe lên, đồng thời thè lưỡi rắn, nó mở miệng và hỏi: “Ưng Vương, thế nào rồi?”
“Vẫn không có dấu vết của Yêu Hoàng.”
Ưng Vương cau mày nói: “Mà dưới Tuyệt Sát Lệnh, ngoại trừ một Võ Vương đang hấp hối sống sót, tất cả những kẻ còn lại đều đã chết. Nhưng mà lúc nãy, theo báo cáo của tiểu yêu thú thì vẫn còn một phàm nhân khác được phát hiện, để ngăn chặn tai họa thì vẫn phiền Xà Vương hãy đi cùng ta một chuyến.”
“Cống hiến hết mình với Yêu Hoàng là việc mà ta nên làm.”
Âm thanh dứt, hai con yêu thú biến thành hai luồng sáng, dẫn một lượng lớn yêu thú ở đó theo.
“Hả?”
Nữ tử vừa rời đi cùng Dịch Phong không lâu, đã cảm nhận được những dao động mạnh mẽ này đang lao về phía Dịch Phong, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhăn lại trong bóng tối.
“Hắn bị phát hiện rồi sao?”
Nữ tử do dự không biết có nên quay đầu lại để giải cứu Dịch Phong hay không.
Nhưng cảm nhận được hơi thở của hai Yêu Vương, nàng dự định từ bỏ kế hoạch này, bởi vì nàng đang bị thương nặng, đã không còn là đối thủ của Yêu Vương.
Nàng quay trở về đồng nghĩa với việc tìm đến cái chết.
“Hi vọng kiếp sau hắn không liều lĩnh xông vào nơi nguy hiểm này nữa!” Nàng thở dài thườn thượt, mặc dù nàng cảm thấy tiếc nhưng không thể làm gì được, nàng khẽ xoay người và biến mất trong rừng rậm.
“Chết tiệt, tuy rằng nữ nhân kia nói không có yêu thú, nhưng gần đây cũng xuất hiện nhiều dã thú!”
Dịch Phong mắng mỏ mấy tiếng.
Trong hai ngày qua, có vô số rắn, lợn rừng, quạ đen và các loài động vật khác dường như đang động dục, liều mạng tìm cách quấy rầy hắn, khiến hắn rất khó chịu.
Có thể nói, dạo này hắn ngủ không ngon giấc.
Nhìn thử sắc trời, biết hôm nay không thể lên đường được nên Dịch Phong đành phải chuẩn bị ăn ngủ ngoài trời ngay tại chỗ.
Nhưng cũng phải tìm cách đối phó với mấy con vật động dục.
Nghĩ vậy, Dịch Phong lấy trong giỏ tre ra một lọ thuốc nhỏ, sau đó đổ bột thuốc trong lọ ra xung quanh, đây là bột thuốc do Dịch Phong cố ý đặc chế trước khi đến, công dụng cũng từa tựa như hùng hoàng.
Loại bột này có thể không ngăn được thú lớn như lợn rừng, nhưng ngăn bọn sâu kiến thì không có vấn đề gì.
Làm xong việc, Dịch Phong ngáp một cái, dựa cơ thể mệt mỏi vào tảng đá, ngủ thiếp đi.
Trên một đỉnh núi.
Vô số yêu thú đã đáp xuống đây, đứng đầu là Ưng Vương và Xà Vương.
“Chư vị, nhất định phải tìm được người này, không cần biết hắn có phải là người mà chúng ta đang tìm hay không, giết không tha!” Ánh mắt Ưng Vương âm u lập lòe, ra lệnh cho những con yêu thú khác xung quanh.
“Vâng!”
Theo lệnh của hắn, vô số yêu thú tản ra bốn phương tám hướng.
“Chúng ta hãy ở đây chờ đợi tin tức đi!” Ưng Vương nói.
“Được!”
Xà Vương gật đầu, vừa định nhắm mắt tĩnh tâm lại, lại chợt phát hiện ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Đó là Dạ Phong Rết Yêu sao?”
Nghe vậy, Ưng Vương cũng đưa mắt nhìn sang, lông mày lập tức nhướng lên.
“Dạ Phong Rết Yêu không phải đang ở động phủ dưỡng thương sao? Sao hắn lại chạy đến đây?”
Sau đó, Ưng Vương phi thân ra, dùng móng vuốt sắc bén tóm lấy Dạ Phong Rết Yêu.
“Ấy, Ưng Vương, Ưng Vương, sao ngươi lại ở đây?”
Dạ Phong Rết Yêu trợn mắt, mặt đầy hoảng loạn, hỏi. Hắn là tôi tớ của Bác Cổ Yêu Hoàng, hắn biết Bác Cổ Yêu Hoàng từng giấu một viên linh châu có công hiệu cực mạnh ở đây, hắn định sẽ trộm linh châu rồi bỏ trốn. Nhưng không ngờ vừa cầm chưa nóng tay thì đã bị Ưng Vương bắt tại trận.
“Ta còn muốn hỏi, tại sao ngươi lại ở đây?” Đôi mắt sắc bén của Ưng Vương nhìn hắn ta chằm chằm, hỏi: “Không phải ngươi đang dưỡng thương trong động phủ hay sao”.
“Ta, ta ta ta…” Dạ Phong Rết Yêu sét đánh cũng không kịp bịt tai, chỉ có thể giấu viên linh châu ra sau lưng, đảo đôi mắt nhỏ, vội vàng nói: "Yêu Hoàng đã bị bắt. Ta nào có tâm tư dưỡng thương trong động phủ chứ? Ta xông ra ngoài xem thử có tung tích gì của tên nhân loại kia hay không.”
Nghe vậy, sắc mặt của Ưng Vương hơi giãn ra.
Sau đó, hắn hỏi: “Vậy Dạ Phong Yêu Linh nhà ngươi có phát hiện gì không?”
“Phát hiện?”
“Phát hiện sao…”
Dạ Phong Rết Yêu cuống quýt trong lòng, ấp úng hồi lâu, sau đó mới buồn rầu nói: “Phát hiện thì chắc chắn là có phát hiện rồi, hơn nữa, ta cảm thấy tên nhân loại kia rất có thể đang ở gần đây.”
Nói xong, Dạ Phong Rết Yêu cúi đầu chột dạ, không dám nhìn vào mắt Ưng Vương.
Nhưng điều mà hắn không ngờ là Ưng Vương lại vui mừng gật đầu khen ngợi: “Dạ Phong Rết Yêu, ngươi thật là có tâm. Không hổ danh là kẻ từng theo hầu sáu đời Yêu Hoàng. Ngươi nói đúng lắm. Căn cứ theo nguồn tin đáng tin cậy, quả thật gần đây có một tên nhân loại, nhưng có phải người kia hay không thì còn chờ xác nhận lại.”
“Vậy nên, Dạ Phong Yêu Linh, ngươi theo ta và Xà Vương, cùng đi tìm hiểu thực hư đi?”
“À, à… Hả?”
Dạ Phong Rết Yêu gật đầu, khi vừa kịp phản ứng lại, trợn tròn hai mắt.
“Sao thế, Dạ Phong Yêu Linh không chịu ra sức vì Yêu Hoàng đại nhân sao?” Ưng Vương cau mày hỏi.
“Không không không, làm gì có chuyện đó, ta còn hận không thể đánh đổi mạng sống cho Yêu Hoàng đây.” Dạ Phong Rết Yêu nói vài câu chính nghĩa, nhưng đồng thời, hắn cũng đảo nhanh đôi mắt nhỏ, hòng tìm cơ hội chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận