Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 793: Mọi người đừng sợ, ta đến chắn hắn lại cho các ngươi ! (1)

Sắc trời trong không gian thí luyện bỗng trở nên tối sầm lại.
Lúc này Dịch Phong vẫn còn đang trong rừng rậm.
Khu rừng này quá lớn, hắn đi lâu như vậy rồi vẫn không ra được khỏi rừng.
Ban đêm, Dịch Phong nhìn lên sắc trời.
Nếu đến buổi tối, có lẽ yêu thú trong rừng sẽ xuất hiện.
Quả nhiên, trong rừng xuất hiện những âm thanh thưa thớt. Màn đêm kéo xuống, trong rừng rậm truyền đến những tiếng gầm rú của yêu thú.
Nhưng mà Dịch Phong cũng chẳng hứng thú, bây giờ hắn chỉ hứng thú với người của Nhật Nguyệt Phong thôi.
Trong không gian này, người của Nhật Nguyệt Phong giết yêu thú cũng giết cả hắn.
Mà mỗi săn của Dịch Phong hắn chỉ có người của Nhật Nguyệt Phong thôi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Dịch Phong tối lại, còn tối hơn cả sắc trời đêm nữa.
Tiếng gầm rú và tiếng bước chạy của yêu thú truyền tới, cùng lúc đó cũng xuất hiện tiếng người.
"Phần lớn động vật trong rừng Ám Vu này ban ngày đều trốn trong hang, đêm đến mới chạy ra, bây giờ là thời cơ săn giết rồi."
"Nhưng yêu thú trong đây cũng rất nguy hiểm, chúng ta phải bao vây chúng lại."
Âm thanh truyền vào tai Dịch Phong, hắn nhìn qua.
Là một đám người áo xanh.
Một, hai, ba... Mười ba tên.
Dịch Phong lập tức đứng thẳng người, lại lôi hệ thống của mình ra. Hắn chắp tay sau lưng lắc lư đi về hướng có âm thanh.
"Các vị, chào buổi tối nhé." Hắn cười tươi như hoa bước về phía đám người áo xanh, cứ như là gặp được bằng hữu lâu năm chưa thấy vậy.
Mười ba tên đệ tử vốn đang tập trung tinh thần muốn bắt giết yêu thú, lúc này nhìn thấy Dịch Phong bỗng xuất hiện, đầu tiên là sững người, sau lại cực vui vẻ.
"Là Dịch Phong!"
Cả đám người vui mừng khôn xiết. Đối với đám người Nhật Nguyệt Phong mà nói, sự xuất hiện của Dịch Phong còn tốt hơn cả chục nghìn lần so với yêu thú.
"Muốn giết ta không?"
"Ha ha ha, xem ra ngươi biết người của Nhật Nguyệt Phong chúng ta gặp ngươi tất giết rồi nhỉ" Một tên đệ tử cười nói.
"Các ngươi đang ở cấp nào rồi?" Dịch Phong vẫn ung dung hỏi:
"Dưới Địa Tiên ta lười ra tay lắm".
"Cái gì, dưới Địa Tiên ngươi lười ra tay?" Mấy tên đệ tử bất mãn nói: "Tên tiểu tử ngươi lại dám coi thường bọn ta?"
"Đúng" Mười ba người cũng hô lên. "Ngươi còn dâm coi thường chúng ta? Sư huynh, giết chết hắn, hắn ta đang khinh thường Địa Tiên chúng ta".
Dịch Phong ngoáy ngoáy lỗ tai. "Xem ra cả mười ba người các ngươi đều là Địa Tiên à?"
Ngón tay vừa động, mười tên nổ tung tại chỗ, mỗi ngón tay một tên.
Chỉ thoáng chốc, chỉ còn lại ba tên đệ tử còn đứng tại chỗ.
Ba tên đệ tử đần mặt nhìn về một hướng.
Đám máu thịt kia chính là những người tài giỏi nhất trong đám đệ tử Địa Tiên. Đó chính là sư huynh của bọn chúng. Chính là những nhân vật nòng cốt dẫn bọn họ đi săn bắt yêu thú, là Kim Tiên đấy.
"Ba người các ngươi cũng là Địa Tiên phải không?" Dịch Phong bước về hướng ba tên đệ tử, cử động ngón tay.
"Không, không, hắn là..." Ba người sợ đến nỗi không nói lưu loát nổi nữa, chỉ vào đám máu thịt mà phát run. "Sư huynh hắn, hắn, hắn là..."
"Con mẹ nó chứ, ta là hỏi ba người các ngươi cơ mà." Dịch Phong mất kiên nhẫn hỏi.
"Vâng, vâng, vâng, chúng ta là Địa Tiên" Ba tên đệ tử phản ứng lại, cũng không nói gì khác nữa, lập tức quỳ luôn xuống, khóc lóc gọi cha gọi mẹ.
"Dịch sư huynh, không phải vừa rồi huynh nói không giết Địa Tiên đấy sao? Ba người chúng ta đều là Địa Tiên. Xin sư huynh tha mạng cho chúng ta."
Lời còn chưa nói hết, Dịch Phong đã bẻ gãy cổ tên đệ tử trước mặt.
Hắn quay đầu nhìn hai tên còn lại.
Hai tên này sợ khiếp hồn nhìn Dịch Phong, liên tiếp lùi về phía sau.
Dịch Phong phát hiện ra, hắn rất thích cái bộ dạng sợ hãi chạy trốn này của bọn chúng.
Vậy là hắn lại chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn hai tên này.
"Muốn chạy chứ gì?"
Hai tên đệ tử điên cuồng gật đầu.
"Được, ta cho các ngươi cơ hội." Dịch Phong nghiêng người tựa vào cành cây.
"Nhưng mà, không được dùng tu vi, dùng hai chân mà chạy."
Dịch Phong nói xong, vừa nâng tay, một trong hai tên đệ tử lại nổ tan tành máu thịt.
Ánh mắt tên còn lại đã hoàn toàn bị sợ ngây người, bắt đầu trở nên điên cuồng.
Hắn ta quên luôn cả chạy trốn, quỳ rạp trên đất khấu đầu. "Xin huynh tha cho ta. Xin huynh hãy tha cho ta đi".
"Gọi một tiếng cha nghe xem nào." Dịch Phong từ tên cao nhìn xuống tên đệ tử cuối cùng này, giống như đang nhìn đồ chơi sắp chết.
"Cha! Cha! Cha! Cha! Cha!"
"Ái" Dịch Phong thở dài, ngón tay dơ lên thành hình súng chĩa ra.
"Ta chỉ bảo ngươi gọi một tiếng thôi".
Nói xong, hắn chỉ ngón tay ra, tên đệ tử bị dọa phát điên kia lập tức bị nổ thanh bành.
Dịch Phong thổi đầu ngón tay của mình.
"Gọi nhiều tiếng thế làm gì cơ chứ? Chẳng nghe lời gì cả" Mặt hắn chẳng cảm xúc gì lẩm bẩm, cũng không biết là hắn đang nói cho mình nghe hay đang nói cho đám máu thịt trước mặt nghe.
Trong rừng có yêu thú, nơi đâu có yêu thú thì lại có người.
Chắc chắn đệ tử của Nhật Nguyệt Phong cũng sẽ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận