Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 841: Cái thứ đồ chơi này ở Thiên Địa môn của chúng ta đến chó cũng không cần

Mặc dù hiện tại nàng đã là Chân Nguyên Tiên Cảnh, tầm nhìn cũng không xem cao, nhưng thật sự Tiên Khí trung cấp không đáng cho nàng để vào mắt.
Mà trở về hiện thực mà nói, nàng không thể không thừa nhận, nàng đi theo Dịch Phong, tầm mắt đã được mở rộng hơn rất nhiều, nhưng mà bản thân đến một Tiên Khí trung cấp cũng không có!
Có lẽ nhờ vào hai vị này giúp đỡ, không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể giúp nàng tìm Tằng Nhậm Đồ báo thù.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hai vị này cũng là người bên cạnh tiền bối.
Trừ khi là thời điểm tất yếu, nếu không thì nàng vô cùng ngại ngùng đi làm phiền đến hai người bọn họ.
Cho nên nàng nghĩ, có nên mượn một hai món Tiên Khí trung cấp từ trên người bọn họ hay không, chờ sau khi đi tìm Tằng Nhậm Đồ báo thù xong rồi trả lại cho bọn họ sau?
Sau khi rối rắm vạn phần, rốt cuộc nàng cũng căng da đầu mở miệng với hai người.
"Hai vị tiền bối, tiểu nữ có một điều thỉnh cầu, mong rằng hai vị tiền bối có thể đồng ý" Khương Chí cung kính cúi đầu.
"Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy." Lục Thanh Sơn cười nói.
"Đa tạ tiền bối".
Khương Chí cảm kích nói: "Vừa rồi khi chúng ta nói chuyện, chắc hai vị tiền bối cũng đã nghe tới, kẻ thù kia của ta, chỉ sợ rằng hắn ta có Tiên Khí trung cấp phòng thân. Cho nên ta muốn cầu hai vị tiền bối cũng có thể cho ta mượn một hai món Tiên Khí trung cấp. Sau khi ta xử lý xong tốt chuyện này, sẽ trả lại cho hai vị tiền bối".
Nghe vậy.
Lục Thanh Sơn và Ngô Vĩnh Hồng liếc nhìn nhau.
Sắc mặt có chút hơi khó xử.
Thấy thế.
Khương Chí lộ ra nụ cười khổ.
Cũng đúng.
Dù sao thì cũng là Tiên Khí trung cấp, sao có thể không duyên cớ gì cho người khác mượn, thật ra nàng cũng cảm thấy có chút đường đột.
Vì thế nàng vội vàng giải thích: "Văn bối cũng chỉ nói như vậy thôi, nếu hai vị tiền bối không tiện cho mượn cũng không có việc gì, ngàn vạn lần không cần để ở trong lòng".
"Ai da, nhóc tiểu nữ này, chúng ta cũng không phải có ý này" Lục Thanh Sơn giải thích: "Cũng không phải chúng ta không muốn cho ngươi mượn Tiên Khí trung cấp, chỉ là cái thứ đồ chơi rác rưởi này, chúng ta thật sự không lấy ra được."
"Đúng vậy đó nhóc con."
Ngô Vĩnh Hồng ở một bên giải thích: "Loại đồ chơi rác rưởi như Tiên Khí trung cấp này, ở tại Thiên Địa môn của chúng ta mà nói, thật sự là cho chó nó cũng không thèm. Thật sự không có loại đó để lấy ra!"
Chó?
Đến chó cũng không cần?
Khương Chí đứng ngay tại chỗ, đôi mắt đẹp trừng lớn, khóe miệng giật giật.
Mặt dại ra.
Đây...
Đây là tiếng người sao?
Trong lúc nhất thời, khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được sự chấn động trong nội tâm nàng.
"Cho nên chúng ta thật sự không thể lấy ra được món Tiên Khí trung cấp nào. Nhưng nếu như ngươi muốn thì ngươi có thể lấy mấy món Tiên Khí đỉnh cấp này đi!" Lục Thanh Sơn nói.
Nghe vậy, trong thoáng chốc Khương Chí kích động không thể nói nên lời.
Cho nên nàng còn chỗ nào mà không muốn?
Nàng vui mừng đến muốn khóc, nói: "Đa tạ hai vị tiền bối, ta báo xong thù nhất định sẽ trả lại cho hai vị tiền bối".
"Khách khí khách khí".
"Tất cả đều là vì người một nhà."
Lục Thanh Sơn khẽ mỉm cười, mỡ nhẫn trữ vật ra.
Râm một tiếng.
Hơn 300 món Tiên Khí đỉnh cấp không giống nhau bị hắn lấy ra, đao thương kiếm kích, nồi chén gáo bồn cái gì cần cũng đều có.
Thấy thế.
Khương Chí sợ ngây người hóa thạch ngay tại chỗ.
Hơn...
Hơn 300 món đồ? ??
"Như thế nào nhóc con, không thấy vừa lòng sao?" Lục Thanh Sơn hỏi, sau đó nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với Ngô Vĩnh Hồng.
Thấy thế, Ngô Vĩnh Hồng vội vàng nói: "Không thấy vừa ý cũng không cần phải gấp gáp, chỗ ta còn có hơn bốn trăm dạng khác nhau, cứ tùy tiện lựa chọn."
Nói xong, nhẫn trữ vật của Ngô Vĩnh Hồng cũng mở ra, thật sự có hơn bốn trăm loại Tiên Khí đỉnh cấp xuất hiện ở trước mắt.
Thấy vậy.
Khương Chí lại một lần nữa dại ra, bắt đầu cảm giác khó thở.
"Những cái đã thành hình này".
"Còn có những hình dáng chưa thành hình cũng không nên xem thường nó, đều là đỉnh cấp hết đấy, đều là những vật liệu khi tiên sinh không có việc gì làm chế ra còn dư lại!" Ngô Vĩnh Hồng kiên nhãn giải thích.
Khương Chí đã chấn động đến mức không biết nên nói cái gì mới tốt.
Thật lâu thật lâu sau đó nàng vỗ vỗ đầu mới thanh tỉnh được một chút. Lúc này mới tràn ngập cảm kích mà nói: "Hai vị tiền bối thật là quá khách khí, ta chỉ cần chọn một món đồ là tốt rồi."
"Ai dà."
"Một món làm sao được?"
Lục Thanh Sơn xụ mặt nói.
"Đúng đó, một món làm sao làm được, cũng không đủ để sinh hoạt" Ngô Vĩnh Hồng cũng tiếp lời: "Ở tại Thiên Địa môn của chúng ta, từ chén ăn cơm đến khăn lông lau mặt, đều là loại cấp bậc này. Đều là người của tiên sinh, như vậy thì chất lượng sinh hoạt cũng nên được nâng cao, bằng không chính là ném mặt của tiên sinh đi".
"Cho nên lấy nhiều món đi!"
Nói xong, hai người mỗi người cầm lấy mười mấy món Tiên Khí đỉnh cấp nhét vào trong tay của Khương Chí, cười sang sảng nói:
"Đều là người một nhà, cái gì mà nói mượn với không mượn, mấy thứ này về sau ngươi cứ tùy tiện cầm lấy mà dùng đi".
"Đúng vậy, không đủ thì còn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận