Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 97: Giẻ cùi tốt mã

Nghe vậy, Mao Lâm tràn đầy xấu hổ, vội vàng trầm giọng quát quản gia kia: “Ta nói rồi, ta đang tiếp ba vị đại nhân uống rượu, không được đường đột như vậy, lại nói, đánh tới cửa thì đánh tới cửa, có ba vị đại nhân ở đây, thì có chuyện gì lớn được?”
“Nhưng mà hội trưởng, bọn họ, bọn họ, có rất nhiều người tới đây!” Quản gia kia, vẻ mặt lo lắng, nói thêm: “Chúng ta không thể xem thường!”
“Ồn ào.”
Nhưng mà, dường như Võ Linh kia không muốn nghe quản gia nói thêm lời nào nữa, trực tiếp vung tay, ngay lập tức, quản gia kia đã biến thành huyết vũ, đồng thời nhìn Mao Lâm, thong thả nói: “Mao hội trưởng, dường như người của ngươi không tin tưởng chúng ta lắm?”
“Sao có thể, sao có thể...”
Mao Lâm vội vàng giải thích, nói: “Một quản gia nho nhỏ như hắn thì biết cái gì, làm sao biết được sự lợi hại của ba vị đại nhân, chỉ mới thấy người của Dịch Phong nhiều thì đã bị dọa rồi, nào biết ở trong mắt của ba vị đại nhân, có nhiều người tới nữa, thì cũng chỉ là tự tìm đường chết thôi.”
“Được!”
Ba vị Võ Linh hài lòng gật đầu.
“Chỉ là, thưa ba vị đại nhân, nếu giờ bọn họ đã tới…” Mao Lâm nhìn ba người với ánh mắt đầy trông đợi, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Vậy làm phiền ba vị lập tức ra tay giải quyết bọn họ luôn được không?”
“Không cần phải vội, một đám phế vật mà thôi. Uống xong bình rượu này rồi đi giải quyết chúng nó cũng chưa muộn.” Một vị cao thủ Võ Linh nhấc bầu rượu lên, tự tay rót cho Mao Lâm một chén rượu.
“Được, vậy để ta uống nốt bầu rượu này với các vị rồi lại nói tiếp, ha ha.”
Nhìn thấy ba người nhẹ nhàng thoải mái như vậy, Mao Lâm cũng dứt khoát thả lỏng người.
Thậm chí, vì khiến ba vị Võ Linh thêm phần thỏa mãn, hắn ta còn gọi hơn mười thị nữ tới trợ hứng.
Nhất thời.
Trong đại sảnh không ngừng vang lên tiếng cười đùa, ca múa linh đình.
“Đại nhân, ta cố ý tìm rượu này theo lời dặn của ngươi, tìm loại rượu mạnh nhất đó.” Mao Lâm cười khà khà, nói.
“Ừ, tốt lắm, rượu này cũng mạnh đấy.” Một tên cao thủ Võ Linh đứng lên, vỗ vai Mao Lâm, đồng thời không quên dùng bàn tay láu cá của mình bóp vài cái trên người thị nữ.
Rất nhanh, rượu trên bàn đã được uống hết.
Ba cao thủ Võ Linh đã ngà ngà say, chậm rãi đứng dậy rồi nói với hai cha con Mao Lâm: “Đi, ra ngoài giúp các ngươi giải quyết đám người do tên Dịch Phong gì đó gọi tới trước đã, rồi chúng ta trở về uống tiếp.”
Nghe vậy, hai cha con Mao Lâm cười toe toét.
Thứ nhất là vì đây không chỉ giải quyết nguy cơ của thương hội mà có lẽ còn sẽ giải quyết tận gốc vấn đề, trực tiếp nhổ sạch thương hội Bảo Phong.
Quan trọng nhất là có ba cao thủ Võ Linh làm chỗ dựa, họ không cần sợ Thanh Sơn Môn tìm tới trả thù.
Ba cao thủ Võ Linh đi phía trước, cha con Mao Lâm đi ở đằng sau, họ đều bước ra ngoài với nụ cười trên mặt.
“Tam đệ, một đám rác rưởi mà thôi, không cần hai ca ca chúng ta ra tay, một mình ngươi giải quyết là ổn rồi.” Trước khi ra khỏi cửa, một tên Võ Linh nói với một tên Võ Linh khác.
“Ca ca yên tâm đi, đoán chắc bọn chúng không gọi được người nào lợi hại tới đâu. Chuyện nhỏ cỏn con này không cần hai vị ca ca phải nhọc lòng, một mình ta giải quyết là đủ rồi.” Tên Võ Linh kia nói.
“Tốt lắm.”
“Ha ha…”
Trong tiếng cười to đầy ngạo mạn của ba người, rốt cuộc đoàn người cũng đi ra bên ngoài.
Nhưng mà.
Ngay khi ba cao thủ Võ Linh vừa bước ra khỏi cửa, chân của bọn họ đột nhiên như nhũn ra.
Lảo đảo một cái, xém nữa thì họ ngã sóng soài ra đất.
Thứ đầu tiên xuất hiện trước mặt họ là hơn mười đôi mắt nhìn chằm chằm. Mà chủ nhân của những đôi mắt này đều đứng lơ lửng trên không, ai nấy đều toát ra khí lạnh nồng nặc.
Điều khiến ba người Võ Linh tuyệt vọng hơn cả là không một ai trong những người này có tu vi yếu hơn bọn họ.
Cùng lúc đó, một bầy yêu quái trên không kéo tới, bay vòng vòng trên trời cao, kèm theo đó là tiếng gầm liên tục của các yêu thú. Trên mỗi một con yêu thú là một cao thủ người mặc áo giáp, khí thế hào hùng, chỉ còn chờ được ra lệnh là bọn họ sẽ lập tức xuất kích.
“Giết giết giết!”
Mà ở một nơi họ không nhìn thấy, đồng thời cũng truyền tới từng đợt tiếng hô đồng thanh đinh tai nhức óc của vô số đệ tử Thanh Sơn Môn. Mặc dù không nhìn thấy người nhưng chỉ nghe tiếng thôi cũng đủ khiến người ta thấy áp lực nặng nề, tựa như chỉ một khắc sau họ sẽ san bằng thương hội Bình Giang.
Đương nhiên, người khiến cho ba người bọn họ kiêng kị nhất là một tên lão giả đang ở trên không trung, trong tay cầm một con dao phay.
Con dao phay lóe lên từng tia sáng sắc lạnh.
Còn lão ta, tóc bay phấp phới, đứng lơ lửng trên không, chỉ cần đứng đó thôi cũng có thể sánh ngang với thiên quân vạn mã.
Nhìn thế trận như vậy, ba cao thủ Võ Linh run rẩy, men say trong người cũng bỗng nhiên biến mất, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Mà hai cha con Mao Lâm cũng giật mình khi thấy thế trận này. Mặc dù họ có địa vị không tầm thường trong giới phàm nhân, nhưng họ chưa từng thấy cảnh như vậy bao giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận