Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 588: Bách khoa toàn thư các món ăn

Thế mà.
Khi Dịch Phong nhìn thấy kết quả xuất hiện, hắn lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Mấy chục thanh niên trai tráng trông cũng ra dáng lắm đấy chứ, thế mà đến tư chất thông thường cũng không nổi, tất cả tư chất ở đây đều xếp vào Siêu Cấp rác rưởi.
Dịch Phong kinh ngạc, sắc mặt hắn đen xì như đít nồi. Hắn vốn tưởng rằng hôm nay có thể hoàn thành được hơn nửa nhiệm vụ thu nhận đồ đệ rồi, ai mà biết được, đến một chút tiến độ nhiệm vụ cũng chẳng làm xong.
Cái đám ông bà lão này sao mà lại chẳng đáng tin thế cơ chứ! "Hôm nay đến đây thôi, giải tán cả đi!"
Dịch Phong khua tay, hắn lúc này chẳng còn tâm trạng mà nói nhiều nữa.
"Tại sao?"
"Đúng vậy, tại sao tên mập kia được, mà chúng ta lại không được?"
"Rõ ràng là thực lực bọn ta không kém hắn ta mà!"
Lời của Dịch Phong ngay lập tức khiến cho rất nhiều thanh niên trai tráng có mặt ở đây không cam lòng, bọn họ đồng loạt ào lên hỏi Dịch Phong.
Cũng may mà mấy ông bà lão phía sau bọn họ nhanh tay nhanh mắt, lập tức cho ngay một cái tát, tát bay đám thanh niên này xuống đất.
"Câm miệng cho ta."
"Cái đám không có mắt các ngươi."
"Quyết định của tiên sinh há là thứ để các ngươi có thể thắc mắc?"
"Cút, mau cút hết cho ta".
Ông bà lão đuổi xong hết đám thanh niên trai tráng kia đi, mới áy náy nói với Dịch Phong: "Xin tiên sinh đừng chấp bọn chúng".
"Không sao."
Dịch Phong khua tay ý là không để ý, dù gì thì bản thân hắn cũng giống với bọn họ, đều là phế vật không thể tu luyện cho nên hắn có thể hiểu được mong muốn được tu luyện ấy của bọn họ.
"Vậy tốt quá."
"Nhưng mà, tiên sinh, chúng ta vẫn mạo muội hỏi một câu, tại sao trước kia tiên sinh nói muốn nhận một trăm đồ đệ, mà bây giờ..."
Mọi người ai cũng cẩn thận dè đặt nhìn Dịch Phong, không kiềm chế được bèn lên tiếng hỏi.
"Thật là!" Dịch Phong thở dài một tiếng.
Nhìn đám thanh niên đã rời đi ấy, Dịch Phong cũng không còn sợ đả kích sự tự tin của bọn họ nữa, hắn đành nói thật với những ông bà lão ở đây. "Thực ra cũng không phải là ta không muốn thu, nhưng quan trọng là đám thanh niên các ngươi đưa đến đây..."
Nói đến đây, Dịch Phong lắc đầu rồi lại tiếp lời: "Tư chất của bọn họ thực sự quá kém".
"Tư chất quá kém?"
"Ừm".
Dịch Phong gật đầu, khó khăn mà nói: "Hơn nữa không chỉ kém, mà còn kém đến cực kỳ, thuộc vào loại Siêu Cấp rác rưởi ấy."
Nghe thấy vậy, trên mặt đám đông ở đây, ai ai cũng hiện lên biểu cảm khổ sở. Phải biết rằng những thanh niên trai tráng này, thực ra cũng được tính là lớp kế cận chiến lực đỉnh cấp của Tiên Giang Đại Lục Trọng tương lai cơ đấy.
Thế mà...
Cả một đám thanh niên trai trắng như thế mà trong mắt tiên sinh cũng chỉ kém tới mức dưới đáy như thế thôi sao? Rốt cuộc phải tuyệt thế thiên tài thế nào mới có thể lọt được vào pháp nhãn của tiên sinh đây?
"Tiên sinh, vậy ý của Ngài là, tên tiểu tử nhà ta?" Chỉ có duy nhất lão già có con trai may mắn được chọn, lúc này đang tròn mắt nhìn Dịch Phong.
MÀ" ".
"Hắn ta là ngoại lệ".
Dịch Phong nhìn tên mập đang ngồi cạnh, cũng cảm thấy không thể làm gì khác.
Nhưng đồ đệ cũng đã thu nhận trước mặt mọi người rồi, bây giờ cũng không thể nuốt lời được nữa.
Một lát sau Dịch Phong mang theo Trì Nhất Dũng đến chủ điện duy nhất của Thiên Địa Môn. Trong Thiên Địa Điện, dưới sự chứng kiến của mấy người Thanh Hoan Tướng, Trì Nhất Dũng hành lễ khấu đầu bái sư.
Nhìn Trì Nhất Dũng đang quỳ trên đất, Dịch Phong lại cảm thấy cực kỳ rối ren.
Hắn lại đi thu nhận một tên đồ đệ không thể hoàn thành được nhiệm vụ, lại còn phải gánh trách nhiệm dạy dỗ đồ đệ, quả thật là khó cho hắn. Đây rõ ràng là đang tự tìm phiền phức về cho mình còn gì?
Nhưng, người sống thì phải có đầu có cuối, Dịch Phong chỉ đành bắt đầu bộ dạng nghiêm túc đi lay động lòng người.
"Ai ai cũng biết rằng, người người ai cũng tự có đạo của mình.
Ngươi ăn tốt như vậy hẳn là có thể đạt được thành tựu ở Đạo ăn, cuốn sách này là do ta soạn, ngươi đem về lĩnh ngộ cho thấu đi."
"Đợi ngươi lĩnh ngộ ra thành tựu rồi, thì lại tới tìm ta".
Nói xong, Dịch Phong lấy ra một cuốn Bách khoa toàn thư các món ăn từ trong Không Gian Chi Giới vứt cho Trì Nhất Dũng.
Trì Nhất Dũng đón lấy Bách khoa toàn thư các món ăn, vừa lật ra xem, đôi mắt híp như sắp dính vào nhau của hắn ta bỗng lóe lên ánh sáng chói mắt.
"Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ, con nhất định sẽ chăm chỉ lĩnh ngộ, tuyệt đối sẽ không để sư phụ thất vọng".
Trì Nhất Dũng dập mạnh đầu xuống nền đất, ôm chặt lấy cuốn Bách khoa toàn thư các món ăn không nỡ rời tay, cất lên những tiếng nói tràn đầy kích động.
"Đi đi".
Dịch Phong lại khua tay đuổi tên mập đi.
Dẫu sao thì giờ hắn cũng chẳng còn cách nào. Chẳng thực sự dạy được cho người ta cái gì, chỉ có thể dựa vào cách này để ổn định trước thôi. Đợi tương lai có thể tu luyện rồi lại nghĩ cách dạy chút ít gì đó cho tên mập này vậy.
Nhưng Dịch Phong cũng không ngờ được rằng, tên mập này lại dễ thuyết phục đến thế, mới có một cuốn Bách khoa toàn thư các món ăn đã có thể đuổi được hắn đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận