Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 721: Truyền tống đến Tiên giới

Dịch Phong cuối lên Mạn Mạn tiến vào Truyền Tống Trận của Tiên giới. Dịch Phong nằm lên trên mình của con ốc sên và chợp mắt một giấc. Một lúc sau, bị đánh thức bởi một tràng âm thanh ầm 1, hắn mở to đôi mắt đang còn lim dim nhập nhèm của mình, người vẫn chưa thấy rõ, nhưng lỗ tai của hắn đã nghe thấy tiếng líu lo từ bên cạnh vang vọng đến.
"Ngươi nói đến Tiên giới rồi thì ai nấy đều sẽ rất lợi hại, đúng không hả?"
"Cũng không hẳn. Nếu tiên nhân thành hôn với tiên nhân, dù sao đứa trẻ sinh ra cũng không thể bẩm sinh đã là tiên được, có phải không?"
"Có lý, ha ha ha. Nếu nói theo cách này, thì chúng ta nhất định cũng không phải là yếu kém nhất".
Dịch Phong nâng người ngồi dậy từ lưng ốc sên, nhìn thấy một đám người đứng trong Truyền Tống trận, có kẻ vui mừng, có kẻ phấn khích và có kẻ đang háo hức chờ mong. Duy nhất chỉ có hắn là người ủ ê mất tinh thần và không hề có biểu cảm gì mà thôi.
Mười mấy người đứng trong Truyền Tống trận cũng đều đổ dồn ánh mắt chú ý vào sự xuất hiện bất thình lình của con ốc sên, dù sao đi nữa dùng ốc sên để làm vật cưỡi vẫn cực kỳ hiếm gặp mà.
Nhưng cũng chỉ là một vài cái nhìn lướt qua thôi.
"Đừng ồn, đừng ồn nữa! Sứ giả Tiên giới tới rồi!" Có người bên cạnh cất tiếng ngăn lại.
Không khí nhốn nháo ồn ào nhất thời cũng trở nên yên lặng.
Cùng lúc đó, một lão giả tóc bạc trắng xuất hiện từ khoảng không bên cạnh Truyền Tống trận, oai phong lẫm liệt nhìn xuống đám người: "Ta là sứ giả Tiên giới, hôm nay đến đây để dẫn đường cho chư vị tới Tiên giới."
Lão giả tóc bạc đứng trên không trung chậm rãi nói: "Tiên giới không giống với Tiên Giang lục địa, pháp quy cũng khác. Các ngươi ở đây có thể một quyền đấm võ không gian, một bước phóng xuyên qua ngàn dặm, nhưng khi đến Tiên giới rồi những khả năng kia đều không thể thực hiện được. Ở bên kia, không gian cố định vạn lần, trọng lực cũng nặng gấp bội phần, cho nên các ngươi ở Tiên giới chỉ tương đương với võ sư có tu vi thấp nhất ở Tiên Giang lục địa mà thôi, không thể bay trên không, chỉ khi đạt đến Tiên nhân rồi mới có thể phi hành được".
Dịch Phong nghe thấy những lời này thì cau mày thật chặt. Hắn cúi đầu nhìn xuống và tự vuốt ve các ngón tay của mình. Chết tiệt, không dễ dàng gì mới thong dong thảnh thơi được một quãng thời gian, ấy thế mà bây giờ lại trở thành phế vật thấp kém nhất rồi.
Sứ giả từ trên cao nói tiếp: "Vốn dĩ Tiên Giang đại lục phụ thuộc vào sự cai quản của Thanh Ngọc Tiên Châu, đáng lý ra các ngươi phải truyền tống đến Thanh Vân Châu. Nhưng mà khoảng thời gian trước, có một kẻ thần bí đã đấm thủng trời, khiến Tiên giới bị thủng năm trăm cái lỗ đen. Mà có một lỗ đen trong số đó nằm ở Thanh Ngọc Tiên Châu, toàn bộ Thanh Ngọc Tiên Châu đều bị vụn nát tan tành, không gian cực kỳ không ổn định. Vì thế các người không đi Thanh Ngọc Tiên Châu nữa, mà sẽ ngẫu nhiên truyền tống đến những nơi khác nhau của Tiên giới".
Khi giọng nói rơi xuống, cả chục người bên dưới đều kinh hãi đến mức biến đổi sắc mặt. Ngay cả một người thờ ơ như Dịch Phong cũng sợ tới mức siết chặt ngón tay rồi. Chỉ dùng một quyền mà có thể đấm thủng cả trời, lại còn phá Tiên giới thành trăm mảnh nhỏ, chuyện này quá là khủng bố rồi!
"Dám hỏi sứ giả, người này là ai?" Có người không nén nổi tò mò mở miệng hỏi, trong giọng nói đều mang theo sự run rẩy sợ hãi:
"Lại có thể làm thủng năm trăm lỗ đen trên bầu trời như vậy!"
Sứ giả giơ tay ngăn những tiếng xì xào lộn xộn trong sân: "Những chuyện này không phải là thứ mà cấp độ của ngươi có thể biết được." Lão ta nói.
"Được rồi, bây giờ ta sẽ thôi động Truyền Tống trận, đưa từng người các vị truyền tống đến Tiên giới".
Khi lời nói đó vừa dứt, toàn bộ Truyền Tống trận bắt đầu chuyển động, có một vòng chùm ánh sáng từ trên trời rơi xuống theo động tác của lão giả tóc bạc, ngay sau đó bao phủ trên hoa văn trôi lơ lửng ở trung tâm trận pháp. Lần lượt từng người đứng vào hoa văn trôi lững lờ, chùm sáng lóe lên một cái, người trong đó lập tức biến mất. Ai nấy bước vào đều ít nhiều mang theo sự kỳ vọng và vui sướng.
Duy chỉ có người cuối cùng Dịch Phong, hắn phụng phịu đứng trên cột sáng một cách miễn cưỡng. Tia sáng lóe lên, hắn cùng với sứ giả và quang trận biến mất không còn nhìn thấy nữa. Một trận ma sát trời đất cuồng quay thổi quét về phía Dịch Phong.
Vạn vật trên thế gian đều vùn vụt lướt qua trong chớp mắt. Khi Dịch Phong ở trong đó, thời gian như bóng câu qua khe cửa xẹt qua trước mắt hắn.
Cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian rồi, Dịch Phong cảm thấy một tia sáng vụt lên trong con đường qua lại của Truyền Tống. Sau đó, tầm nhìn của hắn chợt thay đổi, hắn đã đáp xuống một lục địa mà hắn chưa từng nhìn thấy trước đây.
Dịch Phong vừa hạ xuống, một trận gió lốc quét qua, bão cát làm hắn phải nheo mắt lại. Dịch Phong nhanh chóng đưa tay ra chặn lại. Chốc lát sau, hắn từ từ hạ cánh tay xuống và nhìn lướt qua chỗ hắn đang ở. Hắn hoàn toàn choáng váng. Cái thứ khốn khiếp này... mà được gọi là Tiên giới sao? Không hợp theo lẽ thường gì cả!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận