Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1080: Không biết làm sao

Nói xong vẻ mặt Trần Hiền căm ghét, trầm giọng lên tiếng: "Cho nên Trận lão, tuyệt đối không thể để bọn hắn bước vào cửu giới.
Từ đầu đến cuối Trận lão luôn nhắm mắt chậm rãi mở mắt ra.
Không hề thẳng thắn trả lời, sau khi khựng lại một lúc mới hỏi mọi người: "Mấy ngày trôi qua mọi người cũng bình tĩnh hơn không ít, nhất định cũng đã khảo sát không ít thứ, cho nên các ngươi thấy thế nào đối với lời nói của Bạch Tuấn?"
Nghe vậy trong điện chìm vào yên tĩnh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai lên tiếng.
"Hùng Thiên ngươi nói suy nghĩ của mình xem" Trận lão gọi tên nói.
"Vâng!"
Hùng Thiên sắc mặt khó coi bước ra, sau khi hơi trầm ngâm một lúc mới thổ ra một hơi nói: "Mấy ngày nay ta đã trở về điều tra không ít tài liệu."
"Vốn dĩ theo nhận thức của chúng ta, trước khi xây dựng cửu giới thế giới này khẳng định không tồn tại, nhưng ta lại phát hiện một vài ghi chép và truyền thuyết về nền văn minh trước khi cửu giới được xây dựng."
"Nói cách khác cửu giới khi trước không phải là một vùng trống trải như chúng ta đã nghĩ mà vốn dĩ đã tồn tại rồi."
"Đồng thời sau khi cửu giới xây dựng đã lưu lại một vài điển cố, ta thông qua rất nhiều con đường lại điều tra một phen, rất nhiều thứ đều là giả..."
Nghe đến đây sắc mặt mọi người trong điện đều rất khó coi.
"Ngươi nói kết quả đi".
Trận lão nói.
"Kết quả lời Bạch Tuấn nói tám chín phần mười là sự thật!"
Sắc mặt Hùng Thiên khó coi nói: "Cho dù bản thân ta không muốn thừa nhận chúng ta là một nhóm người bị nuôi nhốt, nhưng không thể không thừa nhận e rằng sự thật chính là như thế, nhận thức khi trước của chúng ta đều là sai lầm!"
"Hùng Thiên điện chủ nói không sai."
Trần Hiển cũng bước ra phụ họa nói: "Ta cũng quay về điều tra không ít tài liệu, giống như hắn ta đã nói".
Không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của Trận lão.
Ngẩng đầu nhìn về phía những người khác.
"Các ngươi thì sao?"
Mọi người nghe vậy sắc mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Hiển nhiên.
Đáp án bọn hắn có được đều không khác biệt lắm.
Bởi vì mọi chuyện thường là như vậy, khi mọi người không có khái niệm này, họ vĩnh viễn không bao giờ nghĩ ra chân tướng của sự việc.
Mà bây giờ có một điểm cần họ xác minh, kết quả của sự việc trở nên hoàn toàn khác biệt.
Dù sao.
Cho dù bát đại chí tôn viễn cổ mánh khóe thông thiên, nhưng một khu vực rộng lớn như vậy muốn làm đến mức hoàn hảo không lưu lại dấu vết là chuyện không thể nào.
"Vậy kết quả là những gì Bạch Tuấn nói không phải giả, chúng ta quả thật là người bị nuôi nhốt...
Sắc mặt Trận lão khó coi, tổng kết lại kết quả này.
Sau khi trầm ngâm một lúc, Trận lão lại nói: "Mấy ngày gần đây ta dẫn theo nhóm người Trần Hiền mang linh dịch từ thánh đàn ở sơn mạch Thiên Lan trở về, cố ý đi lại một chuyến trong sương „ đen...
"Cái gì?"
"Trận lão ngài, ngài vậy mà?"
"Cơ thể ngài thế nào?"
Mọi người vội vã sốt ruột hỏi thăm.
"Có linh dịch, ta không sao cả" Trận lão phất tay nói.
Nghe vậy mọi người mới thở phào một hơi, sau đó vội vã tò mò hỏi: "Vậy Trận lão, ngài nhìn thấy gì trong sương đen?"
Trận lão cau mày.
Trên gương mặt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ cùng không cam lòng, sau đó mới nghiêm nghị nói: "Ma vật tứ chi mập mạp lần trước, ta phát hiện ba con trong đó."
"Cái gì?"
Trận lão vừa nói xong, toàn trường xôn xao.
"Ta chỉ đi trong một khu vực nhỏ thôi, nếu là trong cả sương đen e rằng cũng như Bạch Tuấn nói, số lượng không thể đếm xuểt!"
Trận lão lại nói.
Lời nói của Trận lão như sét đánh giữa trời quang lên đỉnh đầu mọi người, ai nấy sắc mặt uể oải, thậm chí có người mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế.
Tin tức này đại diện cho điều gì?
Đại diện cho bọn hắn không thể không chấp nhận đề của nhóm Bạch Tuấn.
Nửa tháng sau.
Trong con thuyền lơ lửng trên không cạnh Linh Giới.
Bạch Tuấn mặc áo bào trắng nhìn nhóm người Trận lão, không chút bất ngờ.
"Nghĩ kỹ rồi à?"
Bạch Tuấn hỏi.
Nhóm người Trận lão cúi đầu.
Nửa tháng nay, trong lòng bọn hắn đã trải qua đủ loại giãy giụa, cuối cùng bất đắc dĩ đưa ra quyết định này, không thể không đồng ý với yêu cầu của Bạch Tuấn, đồng ý cho bọn hắn tiến vào để bảo toàn duy trì cửu giới.
Bởi vì bất kể là sương đen mênh mang kia hay là ma vật vô tận trong sương đen, đều không phải thứ bọn hắn có thể tự mình xử lý được.
"Chúng ta có hai yêu câu" Trận lão ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: "Nếu không chịu, không chết không thôi."
"Nói Bạch Tuấn ngồi trên ghế không nhanh không chậm pha trà.
"Thứ nhất, địa bàn của tiên giới có thể nhường cho các ngươi, nhưng những nơi ngoài tiên giới ví dụ như Việt giới vân vân, người của các ngươi không được tùy tiện đặt chân vào."
"Ừm, ngươi nói tiếp đi".
Bạch Tuấn nhấc ấm trà lên, nhìn vào bên trong, khẽ nói.
"Thứ hai, bọn ta sẽ thống nhất đưa cư dân ở tiên giới rời đi, nhưng dù sao nơi đó cũng là gia viên của bọn hắn, gốc rễ đều ở đó, cho nên nếu có cư dân không muốn đi, bọn hắn muốn ở lại tiên giới thì không cho phép người của ngươi gây ra bất kỳ tổn hại gì cho bọn hắn."
Trận lão chém đinh chặt sắt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận