Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 725: Thử xem có độc không

Ví dụ bây giờ, trong giai đoạn này, vì để chống lại Cuồng Bạo chi lực và để đối phó với nhiều loại động vật đột biến mà nàng ta buộc phải dùng pháp lực. Việc này không chỉ ảnh hưởng đến tu vi mà chỉ cần bất cẩn một chút cũng sẽ dẫn đến cái chết đầy thương tâm.
Vì thế cho nên nàng ta đến giờ vẫn không dám sử dụng tu vi nữa.
Chỉ có Tích Cốc mới có thể miễn cưỡng tồn tại được.
Khương Chí chậm chậm bước ra khỏi gió và cát. Ngay sau đó, nàng ta nhìn thấy những mảnh xương rải rác trên mặt đất, vốn dĩ cũng không có gì kỳ lạ cả, dù sao đó cũng chỉ là xương người mà thôi Nhưng nàng ta lại nhìn thấy trên mặt đất là xác sói, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Các loài động vật đều cần phải rửa tội bằng Cuồng Bạo chi lực để tồn tại trên đảo Ám Ảnh này, sau đó mới có thể biến dị để thích nghi với môi trường.
Nhưng sói ám ảnh thì khác, chúng được sinh ra và lớn lên ở đây.
Mỗi ngọn cỏ, hòn đá, mỗi cơn gió, mỗi hạt cát, thậm chí cả Cuồng Bạo chi lực trên đảo Ám Ảnh này đều là có thể là lý do khiến chúng trở nên mạnh mẽ.
Trên hòn đảo này, sói ám ảnh mới là bá chủ thực sự. Không quá lời khi nói rằng chúng thống trị sự sống chết của con người và vạn vật trên đảo Ám Ảnh này.
Ngoại trừ những cuộc tranh giành bầy đàn, dường như không một lực lượng nào có thể khiến nó chết ở đây được.
Khương Chí nhìn xung quanh. Nếu đó là một cuộc đấu tranh bầy đàn, thì ngoài xác ba con sói, không còn thứ gì khác nữa.
Cuộc đấu tranh bầy đàn chắc chắn không chỉ dừng lại ở xác chết của ba con sói.
Chưa nói đến xác chết, ít nhất cũng sẽ có vết máu của những con sói ám ảnh khác nữa.
Nhưng ở đây có vẻ như chỉ có xác của ba con sói, và những vết máu... Lẽ nào.
Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu nàng, nhưng rất nhanh chóng đã bị Khương Chí phủ nhận.
Không ai có thể giết được sói ám ảnh, đặc biệt là con sói đầu đàn hung ác.
Khương Chí quỳ xuống, nàng ta muốn kiểm tra vết thương của ba con sói.
Thật tiếc khi bộ lông của hai con sói đã bị lột ra, chưa kể đến vết thương, đến cả phần lớn thịt ngon cũng đã bị cắt sạch. Chỉ còn có xương là nguyên ven. Còn con sói đầu đàn, ngoại trừ thịt, đến da cũng không còn.
Nhìn bên cạnh có dấu vết của việc nấu nướng, Khương Chí biết chắc hẳn đã có người ở đây từ trước. Người đó đã ăn thịt sói và lột đi lớp da của chúng.
Khương Chí nuốt nước miếng, sau khi suy nghĩ một lúc, nàng ta liền nhặt đống xương trên mặt đất lên, đi tới chỗ đã được nhóm lửa trước đó và bắt đầu nướng.
Đây là lần đầu tiên Khương Chí được ăn no nê sau một thời gian dài. Sau khi ăn xong, nàng ta đứng dậy và bước ra ngoài.
Từng cơn gió xen lẫn với cát thổi qua khiến cho Khương Chí cảm thấy đau rát.
Nàng ta không thể không nghĩ đến nam nhân trẻ tuổi trước đó đã từng nói với nàng rằng hắn muốn rời khỏi đảo Ám Ảnh.
Với thực lực của một tiên nhân hèn mọn, ở đảo Ám Ảnh giống như địa ngục này, có lẽ hắn đã chết từ lâu rồi.
Nhớ lại sự hy vọng có thể liên minh cùng nhau rời khỏi đảo Ám Ảnh của hắn tước đây, Khương Chí có chút phiền muộn.
Cho dù chỉ còn là một ngọn cỏ, hắn cũng không từ bỏ hy vọng sống. Thật khiến người khác khâm phục. Nhưng vậy thì có sao chứ...
Trên mặt đất có vô số xương khô của nhiều tiên giả cấp cao, huống hồ là một tiên nhân.
Không thể không nói rằng tiên giới thật sự khiến người ta cảm thấy thích thú.
Bởi vì thứ xuất hiện với Dịch Phong lúc này là một vùng biển đen.
Khi bước đến gần, nhìn mặt nước tối đen như mực, thoáng qua đã thấy rộng lớn vô biên. Nó giống như một bàn tay tối như mực giữa đêm đen đang dang rộng năm ngón tay ôm trọn lấy mọi thứ.
Có thể thoát ra được khỏi bãi biển này không? Nhưng hãy thử xem sao.
Dẫu sao hắn cũng có át chủ bài, đó cũng là lý do tại sao hắn lại tìm đến biển lớn.
Đó là Mạn Mạn, một loài động vật lưỡng cư.
Nhìn biển nước đen ngòm trước mặt, Dịch Phong có chút chột dạ. Hắn sẽ thả Mạn Mạn ra khỏi nhẫn trữ vật.
"Nào, Mạn Mạn, uống một ngụm nước xem có độc không" Dịch Phong nói xong liền lấy một muỗng xúc một ngụm nước đưa vào miệng Mạn Mạn.
Mạn Mạn chậm rãi quay đầu, ánh mắt ở hai cái râu lớn trên đầu rũ xuống, nhìn về phía Dịch Phong, gương mặt vô cảm.
"Nào, uống một ngụm đi, thử xem có độc không" Dịch Phong một lần nữa đưa một muỗng đầy nước đen đến trước mặt Mạn Mạn: "Một ngụm thôi."
Xúc tu duỗi ra, dường như nó đang nhìn Dịch Phong một cách lười nhác.
Nó cúi đầu một cách chậm rãi, uống một ngụm nước. Vẫn là gương mặt vô cảm.
Dịch Phong nhìn nó hồi lâu rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Xem ra nó không có độc."
"Không độc là tốt rồi, ta sợ nó có độc, tới lúc đó độc trong nước biển sẽ giết chết ngươi mất".
Bạn cần đăng nhập để bình luận