Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1283: Khiến Dịch huynh chê cười rồi (2)

Dịch Phong dời ánh mắt nhìn về phía hai huynh muội.
"Theo tính toán của ta, nhiều nhất ta còn chống đỡ được nửa tháng".
"Tuy nhìn không thấu tu vi của huynh đài nhưng nhất định không thấp, ngươi tới sau rất lâu nhất định sẽ chống đỡ lâu hơn ta, cho nên xin Dịch huynh giúp ta dọn xác."
"Nhất định".
Dịch Phong nhìn sắc mặt Tần Nam trịnh trọng, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
"Được!"
"Vậy thì đa tạ Dịch huynh."
Tần Nam cảm kích gật đầu.
Chuyện đến nước này, hắn ta cũng không lựa chọn vùng vẫy nữa.
Vùng vẫy lâu như vậy, cách có thể nghĩ ra đều đã sử dụng, nếu không thể thoát ra được còn không bằng thản nhiên chấp nhận.
"Chi Ngư, giúp ta vào khoang thuyền lấy hai vò rượu." Tần Nam dặn dò.
"Vâng!"
Tần Chi Ngư gật đầu sau đó đi vào khoang thuyền.
Thấy Tần Chi Ngư đi, ánh mắt Tân Nam khẽ động, đến gần Dịch Phong đè thấp giọng nói.
"Dịch huynh, còn chuyện này cần sự giúp đỡ của ngươi."
"Ngươi nói đi." Dịch Phong nói.
"Thực ra trong tay ta vẫn còn một pháp bảo không gian".
"Pháp bảo không gian này tự hình thành một không gian, là lão tổ nhà ta từng ban cho ta, nếu không có gì bất ngờ tiến vào không gian kia có thể tránh được luồng sức mạnh nuốt chửng sinh mệnh và tu vi ở nơi này."
"Cho nên suy nghĩ của ta là muốn lợi dụng tu vi sau cùng, phong ấn Chi Ngư và những người khác của Tần gia vào trong không gian."
"Có lẽ sau khi ta chết không lâu, lão tổ nhà ta sẽ tra ra được chuyện này cứu nhóm Chỉ Ngư ra ngoài".
"Nhưng mong Dịch huynh hiểu cho ta không định để Dịch huynh vào không gian, bởi vì nhân số càng nhiều năng lượng ta để lại sẽ khiến thời gian phong ấn càng ngắn".
"Cho nên mong Dịch huynh hiểu cho ta vì an nguy của Tần gia mà phải ra quyết định ích kỉ như thế".
Nghe vậy.
Dịch Phong ngẩng đầu nhìn Tần Nam trước mắt.
Chẳng những không trách hắn ta, ngược lại còn có chút kính phục người này.
Sự ích kỷ này không hề bẩn thỉu.
Hắn ta vì an nguy người nhà, vì nhóm người Tần Chi Ngư kiên trì lâu hơn một chút, quyết định đó không có gì đáng trách.
Đồng thời Dịch Phong và Tân Nam không phải địch cũng không phải bạn, nhiều nhất chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn ta không có lý do gì vì một kẻ bèo nước gặp nhau mà giảm đi tỷ lệ được cứu của người nhà mình.
Lùi một vạn bước mà nói, dù Tân Nam thật sự có suy nghĩ đó thì bản thân Dịch Phong cũng sẽ không đồng ý.
Khó khăn lắm mới có cơ hội được chết, sao có thể bỏ qua lãng phí như vậy.
"Có thể hiểu được" Dịch Phong gật đầu nói.
"Đa tạ".
Tần Nam chắp hai tay.
"Thực ra ta còn có một cách tốt hơn" Dịch Phong hơi suy nghĩ rồi lại lên tiếng.
"Hửm?"
Tần Nam ngẩng đầu nhìn Dịch Phong.
"Đó chính là ngươi và Tần gia của ngươi cùng vào không gian kia, ta giúp các ngươi phong ấn" Dịch Phong ngẩng đầu nói.
Dù sao hắn cũng muốn chết, nếu đã có không gian kia sao lại không để Tần Nam cùng vào, giữ lại một con đường sống?
"Cái gì?"
"Dịch huynh ngươi?"
Nghe lời nói của Dịch Phong, vẻ mặt Tân Nam chấn động đứng bật dậy.
"Dịch huynh, Tân Nam ta không ngờ Dịch huynh chẳng những không trách ta ích kỷ, vậy mà còn nói ra những lời này." Vẻ mặt Tần Nam cảm động, kính phục vái Dịch Phong một cái: "Khi trước cảm xúc có gì bất kính với Dịch huynh, mong Dịch huynh tha thứ".
"Khách sáo rồi."
Dịch Phong phất tay nói: "Thế nào, cách này của ta có phải tốt lắm không, như vậy ngươi và nhóm người muội muội có lẽ đều có thể sống sót".
"Hảo ý của Dịch huynh Tần Nam xin nhận, nếu có thể Tần Nam nhất định sẽ không từ chối" Nói đến đây, Tần Nam cười khổ một tiếng: "Dù sao có ai muốn chết đâu, nói đến cùng Tân Nam ta cũng chỉ là một người ích kỷ".
"Nhưng pháp bảo không gian này đã sớm nhận ta làm chủ, trừ ta ra những người khác hoàn toàn không thể thúc động, tuy ta có thể xóa phong ấn để Dịch huynh làm chủ, nhưng về mặt thời gian có lẽ không còn kịp nữa."
"Cho nên nếu muốn giữ lại chút đường sống cho bọn hắn, Tần Nam ta nhất định phải chết."
Nói đến đây, Tần Nam ngược lại mỉm cười thoải mái: "Nói ra thì còn có thể làm bạn với Dịch huynh thêm mấy ngày, ít nhất còn có thể nhặt xác giúp ta cũng không tệ lắm".
"Ngược lại là Dịch huynh, đợi sau khi ta chết cô độc một mình, cũng không có ai nhặt xác..."
"Ha ha."
Nghe vậy, Dịch Phong cười khẽ một tiếng.
Một là kính phục sự thoải mái của Tân Nam.
Hai là tán thưởng tiểu tử này biết nói chuyện.
Vào tai rất dễ nghe!
Nếu tiểu tử này chỉ có thể chịu chết, vậy vị trí quỷ đế tương lai nhất định phải giữ lại cho hắn ta.
"Không".
Lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói của Tần Chi Ngư, sắc mặt nàng ta trắng bệch, hai mắt đỏ bừng vội vàng bước ra, sốt ruột nói: "Đại ca, đê muội ở lại đi, muốn chết thì hai huynh muội chúng ta cùng chết, muốn sống thì cùng sống".
"Chi Ngư... muội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận