Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1097: Chạy đi

"Ầm!"
Một tiếng nổ nặng nề vang lên trên phi thuyền, cả thân thuyền truyền đến dao động kinh thiên động địa.
Ngay sau đó nhìn thấy hạt ma hạch bay đến kia, dùng khí thế nghiền nát trực tiếp phá hủy phòng ngự phi thuyền mà nhóm người Triệu Kỳ tự cho là kiên cố.
Thân phi thuyền đột nhiên bị phá thành cái lỗ lớn.
Ma hạch nhanh chóng bay thẳng vào nội bộ phi thuyền.
Cảnh tượng này.
Khiến nhóm người Triệu Kỳ vừa nãy còn cười lạnh, nụ cười cứng ngắc trên gương mặt.
Tập thể há hốc mồm.
"Làm, làm sao có thể?"
Nhất là Triệu Kỳ, trợn to đôi mắt, sắc mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Phải biết phi thuyền này là át chủ bài mà Thiên Bích Tông bọn hắn lấy làm tự hào, chính vì có nó mới khiến cho tông môn chỉ ở cấp bậc kiếp môn như bọn hắn có thể khiến vô số kiếp môn khác cúi đầu xưng thần.
sở dĩ có thể cúi đầu xưng thần là do cường giả mạnh nhất kiếp môn chẳng qua cũng chỉ là cao thủ Kiếp cảnh, mà cao thủ Kiếp cảnh hoàn toàn không làm gì được thứ này.
Muốn phá hủy phòng ngự của phi thuyền này, phải là cao thủ Đạo cảnh mới được.
Nhưng mà.
Bây giờ lại có một người cầm ma hạch ở bên ngoài nhẹ nhàng ném vào đã phá vỡ phòng ngự của phi thuyền?
Mẹ nó chứ...
Giờ phút này.
Nhóm người Triệu Kỳ cảm giác đầu óc mình đã bị chập mạch.
Quả thật làm điên đảo nhận thức của bọn hắn.
Nhưng tình hình lúc này đã không cho phép bọn hắn nghĩ nhiều nưa.
Một khắc sau khi ma hạch tiến vào nội bộ phi thuyền đã xuyên thẳng qua lồng ngực một người.
Sau khi giết chết người đó lại dùng khí thế không thể ngăn nổi lao vào người tiếp theo.
Có điều.
Khiến người ta càng thêm kinh thán là hạt ma hạch này giống như có mắt, người nó giết chết toàn bộ đều là mấy kẻ cùng cười nhạo đứng cạnh Triệu Kỳ ban nãy.
Chỉ trong chốc lát, đám người châm chọc kêu gào khi trước một người cũng không kêu được nữa, chỉ còn lại thi thể đây đất cùng Triệu Kỳ hoảng sợ đến mất hồn.
Ngay sau đó.
Ma hạch đã khóa chặt ông ta, bay thẳng về phía ông ta.
Thấy vậy Triệu Kỳ trợn mắt nhìn, dịch chuyển bước chân nhanh chóng lùi ra sau, mãi cho đến khi lùi vào trong góc không còn đường lui nữa mới giơ hai tay lên, trợn to đôi mắt gào thét.
"Đừng mà, đừng mà đừng mà".
"Ta sai rồi tiền bối, ta sai rồi, ta không nên uy hiếp ngài, cho ta cơ hội, ta sai rồi..."
Giọng nói kinh hoảng truyền ra từ miệng ông ta nhưng không có bất k2y tác dụng gì.
Ngay sau đó, biểu cảm trên gương mặt ông ta bỗng nhiên cứng đờ, âm thanh cũng đột ngột ngưng bặt.
Cúi đầu nhìn xuống.
Ma hạch kia đã xuyên thủng cơ thể ông ta.
"Ta ta...
Miệng ông ta lẩm bẩm, không nghe rõ đang nói cái gì.
Cả người mất đi sức sống trượt xuống, biến thành thi thể lăn xuống đất.
Sau khi ma hạch giết người một lần nữa xuyên qua cái lỗ phá nát phi thuyền kia bay trở về, lúc này mới coi như bụi trần lắng đọng.
Nhưng những kẻ may mắn sống sót khác, ai nấy không dám thở mạnh, ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi ập đến, nhìn thi thể đây đất, ai nấy đều như mắc nghẹn không nói được câu nào.
Tí tách tí tách...
Có âm thanh khe khẽ truyền đến, cũng không biết trưởng lão nào không có tiền đồ bị dọa tè ra quần.
Nhưng không một ai dám cười nhạo ông ta.
"Chạy đi".
Cuối cùng sau khi ngơ ngác rất lâu rất lâu, một trưởng lão trong số đó há miệng hét lớn.
Ngay sau khi tiếng hét vang lên, những trưởng lão khác thần kinh căng chặt lúc này mới bật ra, hoảng sợ bắt đầu hành động như thể gặp ma.
Sau đó gần như dùng tốc độ cả đời này cũng chưa từng có điều khiển phi thuyền, soạt một cái bay đi không thấy bóng dáng...
"Õ, chạy cũng nhanh thật!"
Cẩu Tử nhìn phi thuyền đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, chớp mắt.
Lâu Bản Vĩ nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Trong mắt hắn ta chỉ có ma hạch.
Chỉ cần dọn xong đống ma hạch này mới có thể kiếm được ba viên tiên tinh mà hắn ta tâm tâm niệm niệm.
Mà phi thuyền đã chạy trốn kia đang lung lay sắp đổ.
Bởi vì ma hạch của Lâu Bản Vĩ không chỉ phá hoại phòng ngự phi thuyền còn phá hoại pháp trận phi thuyền.
Khiến cho sau khi động lực xuất hiện vấn đề còn xảy ra vấn đề rò rỉ sương đen.
Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi những người may mắn sống sót đã trải qua cửu tử nhất sinh, lúc này mới chạy trốn ra khỏi sương đen.
Nhưng trong nháy mắt khi chạy trốn ra khỏi sương đen, cả phi thuyền hoàn toàn hỏng bét.
"Quá đáng sợ rồi!"
"Đúng vậy, may mà khi trước chúng ta không có sát tâm".
"Người đó thật sự quá khủng khiếp!"
Những người may mắn sống sót sau tai nạn, ai nấy lòng còn hoảng hốt lên tiếng, vẻ mặt nghĩ lại mà sợ.
Trong lòng cũng cảm thấy có chút may mắn.
Bởi vì khi đó bọn hắn không bị ma hạch chất thành đống kia làm đầu óc choáng váng, không hề nổi lên sát tâm với nhóm người Lâu Bản Vĩ nên lúc này mới giữ được mạng chó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận