Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2448: Xông vào luân hồi (2)

Các tiểu tỷ tỷ thổi kéo đàn hát, uyển chuyển nhảy múa, thể hiện các loại thần thông.
Dịch Phong chỉ cảm thấy bản thân mình giống như quay trở lại thời gian sống ở thành Ôn Tửu.
Trong bữa tiệc.
Có mấy vị tiểu tỷ tỷ muốn thân cận Dịch Phong, nhưng lại bị Dịch Phong ngăn lại.
Dịch Phong chỉ quay sang phía Lâu Bản Vĩ, nói với các tiểu tỷ tỷ: “Đều đi sang chỗ hắn đi.”
“Vâng đại nhân.”
Tà âm vang lên, thoáng cái xuân se cả bầu không khí bốc cháy hừng hực.
Mấy người Lâu Bản Vĩ và Cẩu Tử đắm chìm trong đó, không cách nào tự kìm chế được.
Dịch Phong nhìn cảnh tượng thái bình ca múa vui cười, nhìn mấy người huynh đệ thoải mái tràn ngập vui vẻ, không kìm được lộ ra ý cười.
Hắn tụ mình uống rượu thưởng múa, thỉnh thoảng nâng chén đối ẩm với mọi người, tiếng cười nói vui vẻ bên tai không dứt.
Sau một lúc lâu.
Mọi người đã có chút say rượu, Lâu Bản Vĩ vẫn là một bộ dáng vẻ như đói khát.
Dịch Phong lộ ra nụ cười khó mà nhận ra hơi lắc đầu, nhớ đến rất nhiều chuyện cũ.
Chuyện xảy ra giữa mấy huynh đệ, giống như là phim đèn chiếu vậy xuất hiện ở trong đầu Dịch Phong, rõ mồn một trước mắt.
Thời điểm đó người áo đen, có máu có thịt.
Nhưng hôm nay, hắn lại chỉ có thể dùng áo choàng đen bao trùm cả người của mình.
Nhìn một màn này, trong lòng Dịch Phong khó tránh khỏi dâng lên chua xót.
Tuy gia hỏa này vẫn sống sót như trước, thậm chí sống càng không buồn không lo hơn so với ngày trước, nhưng đáy lòng hắn vẫn như cũ giữ lại tiếc nuối và sự không cam lòng.
Đây xem như là áy này trong lòng của Dịch Phong đối với huynh đệ cùng sống cùng chết.
Hắn muốn bù đắp cho Lâu Bản Vĩ.
Oanh ca yến hót vẫn đang tiếp tục, Dịch Phong cũng không hề gấp gáp.
Đợi đến thời điểm tinh thần Lâu Bản Vĩ bước vào hình thức hiền giả, Dịch Phong truyền âm nói: “Thế nào, có muốn giành lấy cơ thể của mình không?”
Lâu Bản Vĩ nghe vậy, tay hắn đang hung hăng vuốt ve muội tử bất ngờ cứng đờ.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Phong ở bên cạnh, thấy Dịch Phong không giống như đang nói đùa.
Thế là hắn đẩy muội tử ra, ngồi xuống bên cạnh Dịch Phong cười hắc hắc.
“Sao hả, ngươi có biện pháp gì sao?”
“Lại lần nữa đi vào luân hồi.”
Dịch Phong lời ít mà ý nhiều nói.
“Bỏ đi, lại lần nữa đi vào luân hồi nào có đơn giản giống như ngươi nói.” Lâu Bản Vĩ lườm hắn một cái.
“Tin ta là được, tự ta có cách.” Dịch Phong tự tin nói.
“Thật sao?” Lâu Bản Vĩ hoài nghi hỏi.
“Bây giờ lão tử là Chí Tôn siêu cấp, chút chuyện này còn không làm được thì còn muốn làm Chí Tôn siêu cấp cái gì nữa. Lẽ nào ngươi không cảm thấy bây giờ kìm nén rất khó chịu sao? Nhiều tiểu tỷ tỷ như vậy, ngươi có thể làm cái gì, dùng xương cốt chọc các nàng?”
Dịch Phong gãi đúng chỗ ngứa, trực tiếp chọc vào điểm đau của Lâu Bản Vĩ.
Lâu Bản Vĩ suy nghĩ chốc lát, thầm nghĩ: Đúng thế, lão tử có thể chọc vào điểm khoái cảm của các nàng, nhưng bản thân lại không thể nào thật sự bước vào hình thúc hiền giả, rốt cuộc đây là ai đang chơi ai vậy?!
Lâu Bản Vĩ rút kinh nghiệm xương máu, vỗ đùi nói: “Mẹ nó, uống xong bữa rượu này, bản đại gia sẽ đi vào luân hồi lần nữa, sau mười tám năm, bản đại gia sẽ chính là một hảo hán chân chính! Đến lúc đó lại đến nơi này đào!”
Trong tinh không vô tận.
Một đạo ánh sáng giống như là sao chổi, xông vào sâu trong vũ trụ.
Dịch Phong đứng chắp tay, lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Bốn người Cẩu Tử vẫn như trước đi ở bên cạnh Dịch Phong.
Nhìn thấy Cẩu Tử và Ngô Công cả mặt dáng vẻ không nỡ, Dịch Phong cười nói: “Các ngươi muốn đi tìm hắn, đi tìm hắn là được.”
“Cảm ơn chủ nhân!” Cẩu Tử và Ngô Công đôi mắt sáng lên, hưng phấn nói.
Dứt lời, Cẩu Tử và Ngô Công cũng hóa thành lưu quang, dùng tốc độ cực nhanh đi về phía ánh sáng ở phía trước.
“Chủ nhân, vậy chúng ta thì sao?” Hắc Hùng và Linh Vương trăm miệng một lời hỏi.
Dịch Phong cười nhẹ một tiếng nói: “Nãi Tề, huyết mạch của ngươi không tầm thường. Ngươi là sủng vật mà Vĩnh Kiếp Chí Tôn để lại, ngài ấy để lại cho ngươi một chút ít truyền thừa, ngươi phải đi theo ta trở về tiếp nhận truyền thừa.”
“Tuân mệnh, chủ nhân.” Gấu đen cung kính nói.
“Về phần ngươi…” Dịch Phong nhìn về phía Linh Vương.
“Ngươi cũng là một viên đại tướng Vĩnh Kiếp Chí Tôn để lại, bây giờ ngươi chỉ còn lại linh hồn, vốn dĩ ta có thể trực tiếp chọn một bộ thể xác cho ngươi, nhưng dù sao đó cũng không phải thân thể của ngươi.”
“Vì suy nghĩ cho tương lai và thành tựu của ngươi, ngươi cùng trở về với ta, trùng nhập luân hồi ở trong thế giới của ta.”
“Tuân mệnh chủ nhân.” Linh Vương cung kính nói.
Chớp mắt mấy ngày đi qua.
Sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, cuối cùng Dịch Phong cũng xem như bình tĩnh được lòng mình.
Hắn đi đến vị trí cũ của sơn thôn nhỏ kia, đi đến cửa ra vào của tiểu viện, cứ như thế lẳng lặng nhìn về phía phương xa, chờ đợi người kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận