Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 333: Sự coi trọng của tôn thượng

"Rượu ngon."
Dịch Phong nhấp một ngụm, không nhịn được mà cảm thán:
"Nếu mỗi ngày đều được uống loại rượu ngon này, thì cuộc đời này thật sự quá hạnh phúc".
Nghe những gì Dịch Phong nói, vẻ mặt hộ vệ ở phía sau lưng nam tử trung niên tràn đầy tức giận.
Nếu như nam tử trung niên kia không ngăn cản, hắn đã tát chết người này.
Cũng không nhìn cho kỹ người ngồi trước mặt mình là ai, thái độ của ngươi thật đúng là bất kính.
Hơn nữa một ly rượu nhỏ vừa rồi không biết quý giá đến mức nào, có thể rót cho ngươi một ly là may mắn của cả đời ngươi rồi, vậy mà ngươi còn muốn uống nó mỗi ngày nữa?
Đúng là suy nghĩ hão huyền "Nhân tiện, tại hạ tên Dịch Phong, đã uống rượu của lão ca, nhưng vẫn chưa hỏi ngươi tên là gì?" Dịch Phong vừa ăn vừa hỏi.
"Hoang Vô Kính!"
Người đàn ông trung niên nói.
"Cái tên rất hay."
Dịch Phong gật đầu, rồi hỏi: "Đúng rồi lão ca này, ngươi có phải là người tu luyện không?"
Hoang Vô Kính liếc nhìn Dịch Phong, sau một chút do dự, rồi lắc đầu nói: "Không, ta không phải, ta chỉ là... à, doanh nhân, đúng vậy, ta chỉ là một doanh nhân."
"Ra là vậy." Dịch Phong gật đầu và mỉm cười: "Vậy thì ngươi hẳn là cũng giống như ta, không có linh căn tu luyện".
"To gan!
Những lời này cuối cùng đã khiến hộ vệ mặc áo đen không thể nhịn được nữa.
Lại còn dám nói rằng tôn thượng không có linh căn, mắt chó của ngươi đúng là bị mù rồi, nếu một người phàm tục nhỏ bé như ngươi biết được tu vi thật sự của tôn thượng, sợ là ngươi sẽ sợ chết khiếp.
"Câm miệng".
Tuy nhiên, Hoang Vô Kính lại hét lớn: "Nơi này là nơi ngươi có thể nói chuyện sao?"
Hộ vệ mặc áo đen sợ toát mồ hôi lạnh, vội vàng im lặng lui ra.
Hoang Vô Kính cười nói với Dịch Phong: "Tiểu huynh đệ đừng bận tâm, hộ vệ không hiểu chuyện mà thôi".
"Không sao đâu, thật ra là ta đột ngột quá ấy mà".
Dịch Phong lạnh nhạt nói, nhưng ánh mắt của hắn lại như vô tình như cố ý mà nhìn vào bình rượu của Hoang Vô Kính.
Gãi gãi đầu, cuối cùng ngượng ngùng hỏi: "Lão ca à, có cách nào để ngươi có thể rót thêm cho ta một ly không?"
"Ha ha ha".
Nghe vậy.
Hoang Vô Kính bật cười, một người phàm vui tính như vậy, thật sự là lần đầu tiên nhìn hắn gặp được.
Không thể không nói.
Hắn rất thoải mái khi tiếp xúc với người phàm trần này.
Ít ra thì hắn cũng đã nói những gì mình muốn và làm theo ý của mình, sẽ không giống như những người khác, khi đứng trước mặt hắn luôn khúm núm, đứng cũng không dám đứng mà ngồi cũng không dám ngồi.
Có câu rằng người càng mạnh thì càng đơn độc.
Vì vậy người mạnh mẽ như hắn, cũng sẽ đến nơi xa xôi này, ngồi trong quán rượu nhỏ này, uống rượu và xem phong thổ nhân tình.
Vào lúc này, chỉ đơn giản là ngôi cùng với Dịch Phong thôi, cũng khiến lòng hắn sinh ra một loại cảm giác lâu rồi không có.
"Tiểu huynh đệ là học giả sao?"
Hoang Vô Kính một lần nữa đánh giá Dịch Phong từ trên xuống dưới, hỏi.
"Đúng, nhưng cũng không đúng, coi như là đúng một nửa đi".
Dịch Phong cười.
"Được thôi, vậy thì ta sẽ kiểm tra ngươi một chút".
Ánh mắt Hoang Vô Kính lóe lên, đang suy nghĩ đề, vừa hay nhìn thấy chiếc bình đựng rượu đặt bên cạnh: "Tiểu huynh đệ, nếu trong nửa khắc ngươi có thể làm một bài thơ với bình rượu thì hôm nay ta sẽ mời ngươi uống rượu, nếu như không làm được thì ta sẽ lập tức trở mặt không nhận ngươi."
"Trong một khắc, làm thơ với rượu?"
Dịch Phong lắc đầu hỏi: "Còn có yêu cầu gì nữa không?"
"Không yêu cầu, chỉ cần ngươi có thể thực hiện nó trong thời gian quy định" Hoang Vô Kính mỉm cười.
"Nếu đơn giản như vậy, thì hôm nay ta sẽ có rượu để uống rồi."
Dịch Phong nhếch khóe miệng, dưới cái nhìn chằm chằm của Hoang Vô Kính, hắn tự làm chủ, cầm bình ngọc lên và bắt đầu rót rượu cho mình, vừa cười nói: "Lần đầu gặp người lại tựa như đã quen từ lâu, mượn rượu cùng nói chuyện vui vẻ, nâng ly đến khi lì Say.
Vừa nói xong, rượu vừa đây, Dịch Phong nâng ly, hướng về Hoang Vô Kính.
Hoang Vô Kính ngơ ngác nhìn Dịch Phong.
Sau khi phản ứng lại thì bật cười.
"Hay cho một câu tựa như đã quen từ lâu, có về như ta và ngươi đã thực sự gặp nhau như trước đây!" Hoang Vô Kính nhanh chóng nâng ly và cụng ly với Dịch Phong.
Sau khi uống một cốc, hắn lại rót đầy lại cho Dịch Phong.
Cũng không còn tiếp tục keo kiệt bình rượu ngọc này.
Trong nhất thời, cả hai trò chuyện càng ngày càng ăn ý.
Đã uống ba vòng rượu.
Dịch Phong ợ một cái, đứng dậy nói: "Lão ca à, đợi một lát, ta có nuôi một con chó, ta đi đưa cho nó chút gì đó để ăn".
Đang nói chuyện, Dịch Phong cầm một phần thức ăn đã được đóng hộp gọn gàng lên, bước xuống lầu.
Nhìn bóng lưng của Dịch Phong, Hoang Vô Kính mỉm cười, tràn ngập tán thưởng.
Nhưng người bảo vệ mặc áo đen không nhịn được, vội hỏi: "Tôn thượng, chỉ là một người phàm thôi, tại sao ngươi phải... đây không phải là lãng phí thời gian của ngươi sao?"
"Hừ, ngươi thì biết cái gì?"
Hoang Vô Kính trầm giọng mắng: "Ít ra ta nhìn hắn, còn thoải mái hơn so với nhìn ngươi."
Vẻ mặt hộ vệ mặc áo đen cực kỳ khó coi.
Thực sự không biết tên người phàm này đã gặp phải may mắn gì, vậy mà lại có thể nhận được sự coi trọng của tôn thượng.
Cũng không biết tên người phàm nhỏ bé nhà ngươi sẽ có biểu cảm như thế nào khi biết được thân phận thật sự của tôn thượng.
Sợ là sẽ sợ đến tiểu ra quần nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận