Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1444: Lại thấy ánh sáng mặt trời (3)

A? Bản thân mình còn chưa phát huy hết tác dụng dẫn đường, kết quả chuyện của người ta đã làm xong xuôi rồi.
Chuyện này đơn giản đến mức có chút quá đáng.
Dịch Phong bất đắc dĩ quay đầu, phất phất tay: "Được được được, vậy thì lên đường đi về."
Ba người tôn kính gật đầu.
Sau khi thu dọn đơn giản, bốn người bắt đầu lên đường quay về.
Bởi vì cánh cửa Tinh Không đã bị hủy, lại không có Ma tộc và sương mù đen truyền tống đến, toàn bộ Hắc Vực ở Vân tinh bắt đầu từng bước thấy lại được ánh sáng, đương nhiên con đường trở về so với lúc đến thuận lợi hơn rất nhiều.
Mấy ngày sau.
Phu chu lại lần nữa dừng lại, đã đứng ở cửa vào của hành lang Hồi Cổ.
Sau khi đơn giản hàn huyên một chút, Thanh Doãn Tiêm Vân ngoái nhìn hành lễ, bên trong thanh mâu khó kìm nén được thần sắc dị thường.
"Lần này tiền bối tương trợ, tiểu nữ khắc trong lòng, ngày khác nếu như có cơ hội, chắc chắn sẽ hết sức đáp tạ!"
Nhìn muội tử ở tỉnh vực khác muốn đi, mọi chuyện xem như cũng có một kết thúc.
Dù không thu hoạch được nhiều lắm, nhưng Dịch Phong cũng vui vẻ vì giải trừ được cảm giác nguy cơ của Ma tộc, chí ít xem như làm được một chuyện tốt, cũng quen biết thêm mấy người bạn mới.
Xuất phát từ lễ nghĩa, hắn cũng mỉm cười mời.
"Hay là đi vào trong thôn ở mấy ngày nghỉ ngơi một chút đã?"
Trong mắt Thanh Doãn Tiêm Vân lộ ra vẻ cảm kích, ngữ khí càng chân hành hơn.
"Đa tạ tiền bối, nhưng trên người chúng ta còn có việc cần giải quyết, nhất định cần lập tức trở về, lần này hành trình của Ma tộc rất cổ quái, cần phải nhanh chóng báo cáo".
"Ngày khác gặp lại, nhất định sẽ đáp tạ ân huệ của tiền bối".
Dịch Phong khẽ gật đầu, trong lòng cũng càng thêm tò mò đối với quê hương của muội tử.
Lam Tinh nhất định mạnh hơn Vân Tinh, còn chưa từng nghe đến thần binh cao cấp, nếu như không ngoài dự liệu, thì tinh cầu này nhất định có rất nhiều cường giả.
Nếu như đi Lam Tỉnh, chẳng phải là con đường tìm chết sẽ có hi vọng sao?
Không chết được thì hẳn là tốc độ tăng thêm kinh nghiệm có thể nhanh hơn một chút đi?
Dự định đã từng nghĩ đến lại hiện lên, Dịch Phong thuận nước đẩy thuyền nhìn về phía muội tử: "Lúc trước ngươi từng đồng ý, hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ dẫn ta đi Lam Tinh, bây giờ ta có thể đi cùng không?"
Trong mắt Thanh Doãn Tiêm Vân hiện lên vẻ sững sờ, cười trả lời chân thật.
"Tiền bối nói đùa".
"Lời hứa lúc trước rất vô tri, mong rằng tiền bối rộng lòng tha thứ. Dựa vào tu vi của ngài, đương nhiên có thể đi đến Lam Tỉnh".
"Có điều... Thực lực của ngài quá mạnh, nếu như đi đến Lam Tinh, cần phải báo cáo sớm để chuẩn bị, để tránh những phiền toái không cần thiết."
Nói rồi, Thanh Doãn Tiêm Vân mong chờ đưa ra lời hứa.
"Lần sau chúng ta đến đây, nhất định sẽ nói kết quả của việc này với tiền bối, đến lúc đó mời ngài cùng đi Lam Tinh, cố gắng làm hết tình nghĩa của chủ nhà".
Nghe như thế.
Dịch Phong gật gật đầu.
Cũng đúng, bản thân mình là cao thủ, nếu như qua đó có thể là phải đăng ký một chút.
"Vậy thì lên đường bình an." Dịch Phong chắp tay cười nói.
"Tạm biệt tiền bối".
Ba người tôn kính gật đầu, nối tiếp bước lên phi chu.
Một lát sau, phi chu đi vào hành lang sâu vô tận kia, biến mất không thấy gì nữa.
Phi chu xuyên qua hành lang Hồi cổ, đẩy ra biển sao tầng mây đi về phía xa.
Gợn sóng hư không phân tán bốn phía, nửa ngày sau đã đến Lam Tinh.
Phi chu đáp xuống một tiên đảo ở biển sương mù, quảng trường vạn trượng đều là bóng người, Thanh Doãn Tiêm Vân bước ra khỏi phi chu, dẫn đến từng trận oanh động.
"Thánh nữ trở về rồi!"
"Không hổ là Thánh Nữ của Nguyệt Thần Các ta, trong vòng thời gian nửa tháng ngắn ngủi đã dẹp yên Ma tộc ở Vân Tinh!"
"Chỉ là tàn quân của Ma tộc, cũng xứng đánh đồng với Nguyệt Thần Các ta?"
"Cung nghênh Thánh Nữ!"
Vô số thanh niên nam nữ cung nghênh ở hai bên, trong mắt đây vẻ hâm mộ.
Thanh Doãn Tiêm Vân lãnh đạm đi về phía trước, bóng hình xinh đẹp bước ra khỏi biển người, đi qua cung điện san sát, váy trắng chấm đất lướt qua vô số tròng mắt, vẫn là thân ảnh khiến người khác không theo kịp đó.
Hai người tùy tùng cũng không còn dám đồng hành, chỉ đợi ở quảng trường.
Ánh mắt vạn chúng nhìn về nơi xa ở bên trong.
Bóng hình đơn độc xinh đẹp đi lên chín chín bậc thang, dừng bước trước đại điện trên đỉnh tiên đảo.
Hải vân cuồn cuộn, ánh sáng như vẽ.
Thanh Doãn Tiêm Vân ở ngoài điện hai tay hành lễ, cúi đầu yên lặng chờ.
"Khởi bẩm sư tôn, đệ tử đã trở về".
Trong đại điện truyền ra một đạo âm thanh đã trải qua nhiều năm tháng, trầm lặng như nước.
"Vào đi".
Thanh Doãn Tiêm Vân bước vào đại điện, đi lên mấy chục bước, lưu quang trong tay lấp lóe, thiên binh lóng lánh được nâng bằng hai tay.
"Khởi bẩm sư tôn, đệ tử đặc biệt đến trả lại Nguyệt Thần Kiếm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận