Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 393: Nam nhân giấu bảo vật (1)

Tiếp theo, ở dưới ánh mắt của đám người Dịch Phong, vô số những lối đi đều liên tiếp bị chặn kín lại, chỉ còn một lối đi cuối cùng ở trước mặt ba người Dịch Phong.
"Đây là... ?"
Dịch Phong vội vàng đi tới lối đi, đưa bàn tay lên cẩn thận cảm nhận một chút, hào hứng nói: "Có gió nhẹ, chắc hẳn là cửa ra".
Nghe thấy vậy, hai người còn lại cũng lộ ra vẻ phấn khích.
"Vậy chúng ta đi nhanh lên đi?"
"Được!"
Trong mắt ba người lóe lên tia hy vọng, sau đó cẩn thận đi về phía con đường đó.
Thấy ba người Dịch Phong rời đi, cuối cùng hư ảnh đang rụt cổ ở trong góc kia cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn ta mới vừa thở ra được một hơi, thì lại nghe được âm thanh thản nhiên phát ra từ trong lối đi kia.
"Hai người các ngươi đi trước, ta quay lại có chút chuyện, rồi sẽ lập tức trở về.
Dịch Phong quay sang nói về phía hai người Vân Yêu Yêu, sau đó đi về phía đại điện.
"Má ơi!"
Nghe thấy vậy, tim hư ảnh lại kẹt ở tới cổ họng một lần nữa.
Hắn lại quay lại.
Hắn muốn làm gì đây?
Chẳng lẽ hắn định sẽ giết chết ta trước khi rời đi sao?
Ngay lúc hắn ta đang nghĩ như vậy...
"Hây!"
Hắn lại tiểu một bãi khiến cho hư ảnh giật cả mình.
Hu hu...
Ức hiếp người ta quá đi.
Sao lại làm cùng một chuyện những hai lần thế.
Những hai lần đó!
"Nhịn lâu quá".
Dịch Phong tự lẩm bẩm.
Trước đó có Vân Yêu Yêu ở đây nên hắn không có cách nào khác, lần này xả ra được, đúng thật là thoải mái quá.
Sau khi phấn chấn vì trút được hết ra, Dịch Phong mới kéo thắt lưng lên rồi đi.
Một nhóm ba người.
Tiếp tục lên đường.
Trước mắt chỉ còn một lối đi, cho dù đi sâu vào bên trong, cũng không xuất hiện thêm lối rẽ nào nữa, thỉnh thoảng còn cảm nhận được tiếng gió rất dịu dịu khiến cho mọi người biết chắc chắn là con đường này có thể đi ra khỏi di tích tiên nhân.
Chỉ là.
Phạm vi của lối đi bên dưới quá rộng, cho dù tìm được đường thì cũng không biết phải đi tới khi nào.
Với cả trước đó mọi người cũng đã cực kỳ mệt mỏi, cho nên Cô Vô Niệm và Vân Yêu Yêu cuối cùng thiếu dinh dưỡng không đi nổi nữa.
Trực tiếp ngã quỵ xuống đất.
Thoi thóp.
"Đừng ngã xuống như vậy, rất nhanh thôi là có thể ra ngoài rồi".
Dịch Phong đỡ hai người dậy, đút cho bọn họ uống một hớp nước, đồng thời an ủi bọn họ.
"Dịch huynh đệ, ta thật sự không kiên trì nổi nữa."
Sắc mặt Cô Vô Niệm nhợt nhạt, nói bằng âm thanh yếu ớt.
"Ta cũng không kiên trì nổi".
Vân Yêu Yêu cũng giống vậy đang mềm nhũn trên đất, trên mặt không còn chút máu nào.
"Ôi".
"Thể chất của đám người tu luyện các ngươi quá kém, cũng không phải là do không có tu vi đâu!"
Nhìn hai người, Dịch Phong không nhịn được mà trách móc.
Lời nói của Dịch Phong khiến cho hai người bọn họ khó xử.
Rõ ràng là thể chất của kẻ phàm là ngươi quá khác thường có được không hả, thậm chí cũng khiến cho bọn họ nghi ngờ không biết liệu Dịch Phong có phải là một siêu cấp cao thủ còn mạnh hơn cả bọn họ không?
Chẳng qua là bây giờ trong trạng thái này, bọn họ cũng chẳng muốn tìm tòi nghiên cứu những thứ này.
"Ôi ! Được rồi."
Hắn nhìn hai người một cái, bất đắc dĩ nói: "Thật ra thì ta vẫn còn giữ lại một miếng thịt bò khô ở đây."
"Chết tiệt?"
Cô Vô Niệm vừa mới tưởng như sắp chết không biết sức lực từ đâu ra, đột nhiên kinh ngạc hô lên.
Mà ánh mắt Vân Yêu Yêu cũng không tin nổi nhìn về phía Dịch Phong.
"Ăn đi!"
Nói xong, Dịch Phong xé thành ba nửa bằng nhau, chia cho bọn họ.
Hai người nhận lấy rồi ăn như hổ đói.
Ăn xong thì thần sắc hai người cũng đã khá hơn nhiều.
"Dịch huynh, ngươi còn giữ thịt bò khô, vậy làm sao ngươi lại không lấy ra sớm một chút chứ?" Cô Vô Niệm không nhịn được hỏi.
Vân Yêu Yêu cũng nhìn qua.
"Nếu như ta lấy ra sớm hơn, những thứ thịt bò khô này đã bị ăn từ lâu rồi, chúng ta còn có thể kiên trì đến bây giờ sao?" Dịch Phong hỏi ngược lại.
"Lợi hại."
Nghe thấy vậy, Cô Vô Niệm không nhịn được giơ ngón tay cái lên.
Ổ tình huống vô cùng đói bụng, Dịch Phong lại cất nó đi.
Nếu như đổi lại thành mình, hắn ta tự đánh giá chắc mình sẽ không làm được như Dịch Phong.
Sợ rằng đã lấy thịt bò khô ra ăn từ rất sớm, nhưng đồng thời nó cũng đại diện cho việc bọn họ hoàn toàn sẽ không thể trụ vững được tới lúc này.
Vân Yêu Yêu cũng đang nhìn Dịch Phong đây ý tứ.
ÀI Thật sự là một nam nhân cất giấu bảo vật mài!
Luôn làm cho người khác không đoán trước được.
Nhớ lại đoạn đường này, khi bọn họ tuyệt vọng và không thể nào kiên trì nổi nữa, thì Dịch Phong lại cho bọn họ hy vọng mới.
"Ăn uống no đủ rồi, tiếp tục lên đường chứ?"
Dịch Phong cười nói.
Sau đó dẫn đầu đi về phía trước.
"Vân cô nương, ta vô cùng vui mừng vì lựa chọn trước đó." Vẻ mặt Cô Vô Niệm thỏa mãn nói.
"Đúng vậy!"
"Ta cũng rất vui mừng".
Nhìn bóng người áo trắng phía trước, Vân Yêu Yêu nhẹ nhàng nói.
Trong lúc nhất thời, hai người nhìn đến xuất thần.
Đúng là một người phàm vô cùng tài giỏi mà!
Chính là bóng lưng này đã nhiều lần cứu mạng nàng, cũng chính là bóng lưng này, nhiều lần đã cho nàng hy vọng.
Lại là bóng lưng này, để cho đường đường là người có tu vi Võ Đế như nàng, lần đầu tiên cảm nhận được có cảm giác dựa dẫm là gì.
Lần này đi, lại thêm hai ngày nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận