Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 84: Ở ngay trên bàn sao?

“Được!”
Trong khi đó, tại đại sảnh hội nghị thương hội Bình Giang, sắc mặt Mao Lâm vốn u ám nhưng sau khi nhận được tin từ thuộc hạ truyền đến thì lại vỗ đùi cái đét rồi đứng phắt dậy.
“Hội trưởng, có việc gì khiến ngươi phấn khích vậy?”
“Đúng, đúng là có tin vui, chúng ta giải quyết việc của thương hội xong rồi nói tiếp!”
“Tốt lắm, hiện tại sức ảnh hưởng mà cuốn sách đó mang lại cho thương hội Bảo Phong ngày càng lớn, nếu như ngươi không tìm ra cách gì, chúng ta chỉ có thể thương lượng, nhượng lại chức hội trưởng của ngươi.”
Rất nhiều lãnh đọa cấp cao trong thương hội xôn xao, bọn họ đặt lợi ích lên hàng đầu, nay đã tỏ ra bất mãn đối với Mao Lâm.
“Hừm!”
“Thay thế ta, ta xem các ngươi ai dám thay thế ta, chẳng phải chính là tên tiểu tử Dịch Phong sao, có gì đáng để so sánh?”
Phía trên, Mao Lâm hăm hở tung mẩu giấy trong tay ra, trịnh trọng nói: “Sự việc đã đến nước này, ta cũng không giấu các ngươi nữa, tiểu nữ và Dịch Phong kia sắp định đoạt chuyện chung thân đại sự rồi, sau này hắn gặp ta cũng phải gọi một tiếng nhạc phụ.”
“Cái gì?”
“Những lời này là thật sao?”
Nghe đến đây, các nhân vật cấp cao trong thương hội đều kinh ngạc.
“Hừm, ta có thể bịa đặt chuyện đại sự của tiểu nữ được sao?” Mao Lâm tức giận hét lên một tiếng, ánh mắt đầy đắc ý.
“Hóa ra là thế, vậy thì quá tốt rồi.”
“Đúng vậy, hội trưởng, vừa rồi chúng ta nói lời không phải rồi, đã là con rể của ngươi, vậy việc sau này hắn sẽ cống hiến cho thương hội Bình Giang không phải nhắc lại nữa rồi.”
“Đúng vậy đó hội trưởng, vẫn là ngươi sáng suốt nhất, tin vui vậy mà không nói cho bọn ta biết sớm, làm bọn ta lo lắng bấy lâu.”
Nghe những lời nịnh hót của đám đông, Mao Lâm chống tay nâng cằm hưởng thụ.
Sau tiệc rượu, Dịch Phong dắt hai nàng đến phòng Thiên Tự của tửu lâu.
“Hự!”
“Trâu bò.”
Bên ngoài, một đám người cứ mãi ngưỡng mộ và quan tâm đến địa vị của Dịch Phong, ánh mắt tràn đầy hâm mộ mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Sau khi vào phòng, hai nàng đỏ ửng mặt, nghĩ đến việc ba người sắp đánh bài, đột nhiên có chút thấp thỏm bất an nhưng cũng rất mong chờ.
“Đến đây!”
Dịch Phong ngồi trên bàn, cười nói.
“Tiên sinh, ở trên bàn luôn sao?”
Mao Doãn Nhi hé môi hỏi, đồng thời liếc sang nhìn Yêu Linh Nhi, nét mặt Yêu Linh Nhi cũng tỏ ra khó xử.
Sao có thể ngay trên bàn được?
Dịch Phong đã lên tiếng, bọn họ tự nhiên không dám có ý kiến gì bèn lần lượt đến bên cạnh Dịch Phong, mặt đỏ rực, thậm chí cổ cũng nóng ran.
Chung quy lại, dù là Yêu Linh Nhi hay là Mao Doãn Nhi thì cũng đều là lần lần đầu tiên chơi bài, lại là ba người chơi trên bàn.
Nghĩ thôi đã thấy khó xử rồi!
“Bắt đầu đi!”
Cuối cùng, Dịch Phong lấy bộ bài từ trong ngực áo ra và đập xuống bàn.
“Tiên sinh, đây là?”
Hai nàng nhìn nhau với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Là chơi bài đó!”
“Đây… đây là chơi bài sao?”
“Chứ ngươi nghĩ là gì?”
Hai cô gái xinh đẹp run lên bần bật.
Họ đột nhiên đứng chôn chân tại chỗ, biểu cảm trên khuôn mặt lộ rõ sự nghi ngờ.
Sau khi có phản ứng trở lại, bọn họ không nhịn được mà xấu hổ, khóe miệng giật giật, như vậy rõ ràng rồi, chính là bọn họ hiểu lầm ý của việc chơi đánh bài.
“Phải làm sao đây?”
Mao Doãn Nhi nhìn về phía Yêu Linh Nhi nháy nháy mắt, sau cùng ra quyết định có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
“Trước tiên bọn ta cùng tiên sinh, chơi… Một ván bài đi!”
Trong lòng Yêu Linh Nhi tràn đầy sự phức tạp, nghiến răng nghiến lợi nói. Những thứ khác chỉ có thể tiếp tục tìm cơ hội thôi, dù sao thì trong phòng cũng chỉ có ba người, chắc chắn sẽ có cơ hội.
Dịch Phong nhanh chóng dạy cho cả hai quy tắc chơi.
“Không có vấn đề gì chứ?” Dịch Phong hỏi.
“Không, không có vấn đề gì.”
Trong lòng hai người cực kỳ phức tạp, nhưng lại chỉ có thể gật đầu mà thôi.
“Nhưng mà, cứ đánh mà không có tiền cược thì nhàm chán thật đấy.” Dịch Phong sờ cằm nói. “Vậy thì như thế này đi, chúng ta mỗi người lấy ra một đồ vật dùng đặt cược, sau đó thì xem kết quả cuối cùng, rồi phân định ai thắng ai thua.”
“Đương nhiên, đây chỉ là một cuộc đánh cược nhỏ, không phải đánh cược lớn làm tổn hại đến thân thể.”
Nói xong, Dịch Phong rút ra một cây dao găm cắm thẳng lên bàn. “Tiền cược tốt nhất nên đáng giá một chút, cũng không thể quá đắt. Vậy đi, ta lấy cái dao găm này, đây là cái mà ta thích nhất!”
Khi dao găm được cắm xuống bàn, hai mắt của Yêu Linh Nhi nhanh chóng nhìn chằm chằm vào nó.
Cái này…
Đây là đồ vật mà ngươi nói là có chút giá trị nhưng cũng không quá đắt ư?
Yêu Linh Nhi hít một ngụm khí lạnh, nàng thật sự không xác định cái dao găm có chất lượng như thế nào, nhưng nàng biết, ít ra cái này cũng thuộc hàng Thánh phẩm.
Điều này làm cho nàng ngay lập tức thèm thuồng.
Nhưng mà, nghĩ tới trên người mình không hề có đồ vật nào có cùng đẳng cấp như thế, nàng liền do dự không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận