Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2012: Xuất thủ trấn áp (1)

Khoảnh khắc nó mở ra, đến ngay cả hắc khí đáng sợ cũng bắt đầu dựa dẫm vào nhau, giống như bùn đất thấp kém nhất, lại giống như một tín đồ sùng đạo, theo bản năng đi đến gần sự tồn tại của chân dung kia.
Chưa đến mấy giây.
Con ngươi đen trắng đáng sợ đó, ẩn chứa hắc khí đáng sợ đủ để nuốt chửng vạn vất trong vũ trụ.
Liếc nhìn, đã xuyên qua biển sao vô tận trực tiếp đến đây!
Cảm nhận được tầm mắt vô cùng đáng sợ đó, thần sắc của Lâu Bản Vĩ không hề có chút thay đổi nào, vẫn như trước đứng hông đứng đó, đôi mắt trắng đen đó cũng vô cùng bá đạo, không hề tránh né chút nào.
Tầm mắt đan xen đụng chạm mấy giây.
Loạn lưu của biển sao giống như sóng triều dâng trào, vô số ngôi sao dao động hỗn loạn, giống như sông lớn quét ngang qua!
Đột nhiên.
Con mắt khổng lồ màu máu ngừng ý cười, lạnh lùng nhìn xuống dưới giống như nhìn sâu kiến.
“Từ bỏ đi, các ngươi sẽ không đạt được đâu.”
“Đã trải qua bao nhiêu năm tháng, bản tọa đã không còn là bản tọa năm đó, ở trong hư không vô tận này tu dưỡng đến hiện tại, bản tọa còn tốt hơn lúc trước! Mà ngươi, bây giờ chẳng qua chỉ là một khô lâu, căn bản không có thực lực ngăn cản bản tọa!”
Nghe thấy tiếng cười từ trong sâu vô tận truyền ra, đột nhiên Lâu Bản Vĩ cũng cười.
“Ha ha ha ha…”
Nhìn nhau không đến mấy giây.
Nụ cười của Lâu Bản Vĩ càng đậm hơn, giống như là nghe thấy chuyện gì thú vị vậy. Trên mặt dần dần lộ ra vẻ khinh thường, trợn mắt cạn lời lên tiếng.
“Ai.”
“Cái thứ rác rưởi nhà ngươi, lúc trước đã là rác rưởi, bây giờ ở trong mắt của bổn đại gia, vẫn rác rưởi nhà trước không đáng nhắc đến, ngăn cản loại mặt hàng như ngươi, cho dù bổn đại gia chỉ là bộ khung xương hô, vẫn không hề tốn sức!”
Âm thanh bá khí bình tĩnh vang lên, Lâu Bản Vĩ đứng yên ở trên không trung dường như không thua năm đó.
Nhìn loại tư thái vô địch đó.
Con mắt đen trắng trong vũ trụ đen đối không hề lộ ra thần sắc hoảng sợ, hít mấy hơi rồi mới bật cười, bộc phát càn rỡ ngông cuồng!
“Chậc chậc chậc…”
“Không ngờ được, Vĩnh Kiếp Thần từng khinh thường vạn giới, bây giờ cũng luân lạc đến bước đường này, chỉ còn lại một cơ thể khô lâu, ngoại trừ bản lĩnh khoa trương thanh thế, đã không còn tư vị năm đó, đúng thật là khiến bản tọa cảm thấy tiếc nuối.”
“Nếu như ngươi thật sự có thực lực như thế, cần gì phải cố làm ra vẻ? Nếu như có thể ngăn cản bản tọa, vì sao đến bây giờ còn chưa ra tay?”
“Ừm?”
Lời nói vừa dứt, Lâu Bản Vĩ khẽ gật đầu.
Lâu Bản Vĩ không hề lên tiếng phản bác, chỉ là giơ tay xé mở một khe hở ở trên không trung, cứng răng mở ra một thế giới nhỏ, tiếp đó chính là giơ bàn tay xương trắng ra bắt vào trong không trung!
“Vút!”
Chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua, sinh linh xấu xí cồng kềnh bị lôi ra ngoài, rơi vào trong hư không.
Không đợi thân hình con mắt trắng đen khổng lồ xấu xí kỳ quái đó đứng lên, Lâu Bản Vĩ đã giẫm một cước lên khiến nó khó có hành động gì nữa, lập tức bị trấn áp đến cả mặt đầy vẻ sợ hãi, chỉ có tiếng hét không dám tin được vang lên!
“Đây…”
“Chỉ trong chớp mắt, chuyện này không thể nào!”
“Ngươi đã là một khô lâu, sao còn có thể có thực lực đáng sợ như thế!”
Mặc cho nó gào thét các loại.
Lâu Bản Vĩ chỉ là túm vào trong hư không, lấy ra một chiếc ghế dài rồi nằm xuống, nhìn thân hình nhỏ bé đó phảng phất như vượt qua thiên địa, chèn ép con quái vật khổng lồ còn chưa bước vào hư không ở dưới ghế dài, tiếng kêu gào đều bị nhấn chìm trong đó.
Chỉ có đôi mắt đầy tia máu có ngàn vạn sự không cam thông qua khe hở thù hận nhìn xung quanh.
Khoảnh khắc này, nó mới hiểu được sự đáng sợ của Vĩnh Kiếp Thần!
Một lúc lâu sau.
Cuối cùng thế giới nhỏ cũng hồi phục yên tĩnh, an tĩnh giống như bầu trời đêm tĩnh mịch.
Lâu Bản Vĩ lại nằm lên ghế dài, gối lên hai tay nhắm đôi mắt lại ngáp dài.
“A…”
“Ngươi cũng đừng gọi ta, ta thừa nhận ngươi đúng là có một chút tiến bộ, đúng thật tiến bộ thêm một chút xíu, đối với bổn đại gia mà nói cũng xem như là có đủ lực, để cho bản đại gia không thể không đích thân nằm ở đây trấn áp ngươi.”
“Lần này, cũng nên hài lòng rồi chứ?”
Con mắt trắng đen khổng lồ ở dưới chân khẽ run lên, thần sắc xấu hổ dường như muốn tràn ra ngoài.
Khổ nỗi.
Gánh chịu uy áp đáng sợ không nói nên lời, nó đến lên tiếng cũng trở vô cùng khó khăn, không dám có bất kỳ ý kiến gì, cho dù có vạn lần không cam, cũng chỉ có thể nghiến răng chìm vào trầm mặc.
Vừa mới kêu gào mấy tiếng, thế mà lại không còn tính tình gì nữa.
Đúng thật là tẻ nhạt vô vị.
Lâu Bản Vĩ nằm đó có chút vô vị, không khỏi lên tiếng cảm khái.
“Ai.”
“Cái đồ khốn khiếp ngươi, vẫn bình thường giả vờ u sầu gì chứ? Ta vẫn là thích loại dáng vẻ tự tin lúc nãy của ngươi, bây giờ không có chút thú vị nào, còn để cho bổn đại gia tẻ nhạt nằm đây, đúng thật là hại người hại mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận