Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1695: Lúc này không giống ngày xưa (1)

Ý cười trong đáy mắt Hứa Bách Xuyên càng đậm hơn.
“Lời này của Lộ huynh sai rồi.”
“Có cái gọi là người thường đi chỗ cao, nước chảy xuống chỗ trũng, trưởng lão của quý tông chọn tông môn khác, cũng là chuyện bình thường, sao có thể trách tội chúng ta chứ?”
Thuận theo tiếng cười vang lên, không ngừng có người đứng ở sau lưng hai vị tông chủ, trong đó phần nhiều chính là trưởng lão lúc trước của Cuồng Đao Thiên Tông, tất cả đều không có quá nhiều vẻ sợ hãi.
Đối mặt với một đám thờ ơ lặng lẽ nhìn, lửa giận của Lộ Nhân Cuồng càng lớn hơn.
“Hay, hay!”
“Đám vong ân phụ nghĩa hỗn xược các ngươi, bây giờ đã bắt đầu lập uy cho tông chủ mới rồi! Hôm nay nếu như bản tọa không ra tay, sợ rằng uy danh của Cuồng Đao Thiên Tông ta sẽ bị người đời quên mất!”
“Nếu như các ngươi đã muốn che chở cho những tên phản đồ này, vừa đúng lúc chúng ta đã hơn trăm năm nay chưa luận bàn, hôm nay sẽ phân cao thấp một chút!”
Cho dù cô độc một mình, Lộ Nhân Cuồng cũng không giảm một chút tự tin nào.
Đây chính là người đã từng có sức mạnh đứng thứ hai trong đảo!
Chỉ cần một lời nói, có thể khiến chó toàn bộ đảo Dương Quang chấn động đến núi lở đất mòn!
Nhưng ngày hôm nay.
Mọi người lại không có quá nhiều phản ứng.
Hai vị tông chủ giống như nghe được một lời nói đùa nhạt nhẽo, yên lặng chế nhạo người đứng trước mắt.
Liên tiếp mấy ngày ăn Hóa Đạo Tầm.
Tu vi của bọn họ tăng mạnh, còn lĩnh ngộ được sức mạnh đại đạo khác, đã đạt đến cản giới trung kỳ cấp Thiên tứ phẩm, chiến lực cũng đã vượt xa người cùng cấp.
Muốn chiến thắng Lộ Nhân Cuồng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tên cuồng vọng vô tri này, đến bây giờ vẫn còn như cũ không biết, đến nơi này trả thù gây chuyện, đắm chìm ở bên trong ảo tưởng người đứng thứ hai trên đảo ngày trước.
Đúng thật là không biết trời cao đất rộng.
Để ý đến Liễu trưởng lão đứng ở phía xa quan sát, Hứa Bách Xuyên mới cười mỉm lên tiếng khuyên giải.
“Lộ huynh.”
“Bên hồ không được động thủ chém giết, đây chính là quy củ nhiều đời, đừng khiến chúng ta khó xử.”
Lời này đúng thật là có mấy phần đạo lý, cũng cho đảo chủ đủ thể diện, nhưng Lộ Nhân Cuồng nghe được, lại là âm dương quái khí.
Bây giờ hắn đã là lửa giận công tâm, lập tức hét to lên tiếng.
“Hừ!”
“Hôm nay chỉ là luận bàn, nói gì đến chém giết?!”
“Ở đây ai dám nói bừa, bản tọa nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ! Các ngươi đừng vội viện cớ chối từ, hôm nay thù mới hận cũ cùng tính một lượt, đánh rồi mới biết được!”
Tất cả mọi thứ ở xung quanh đều bị hắn coi thường, cái gọi là quy củ cũng bị hắn vứt sang một bên, phảng phất như ngoại trừ đảo chủ, ai cũng không xứng được nhìn vào trong mắt!
Lộ Nhân Cuồng chắp tay khiêu chiến, đã là coi trời bằng vung!
Nhìn thấy dáng vẻ tự đại hùng hổ dọa người như thế.
Triệu Phúc Toàn đã từng là lục trưởng lão, đi lên trước một bước ôm quyền lên tiếng.
“Tông chủ.”
“Lộ Nhân Cuồng này mắt cao hơn đầu, quấy rầy nhã hứng câu cá, hãy để cho tại hạ xuất thủ, cũng để trả lại hết tất cả nhục nhã đã từng chịu đựng!”
La Bằng Phi còn chưa lên tiếng.
Lộ Nhân Cuồng đã nghe đến giận quá hóa cười, lộ ra vẻ mặt xem thường.
“Dựa vào ngươi, cũng dám ăn nói ngông cuồng?”
“Ha ha ha!”
Nhìn thấy dáng vẻ cười to xem thường kia, đã có trạng thái của kiêu binh nhất định sẽ bại, La Bằng Phi cũng lười nói nhiều, lãnh đạm gật đầu.
“Ừm.”
“Tốc chiến tốc thắng, ta và Hứa huynh còn muốn thả câu.”
Triệu Phúc Toàn ôm quyền đi ra khỏi hàng, cả mặt tràn ngập chiến ý.
“Lộ tông chủ, mời!”
Nhìn thấy người đã từng là thủ hạ của mình thật sự bị phái ra, vẻ xem thường trong mắt Lộ Nhân Cuồng càng lớn hơn.
“Ngươi đúng tật là không biết trời cao đất rộng!”
“Gặp chuyện đã bị người ta xem như hình nhân thế mạng, buồn cười hơn là còn không hề hay biết, vậy thì để bản tọa cho ngươi biết, như thế nào gọi là chênh lệch một trời một vực!”
“Trong vòng ba chiêu, nếu như ta không thể đánh bại ngươi, ta thề sẽ không đặt chân thêm một giây ở đảo Dương Quang!”
Quanh người bắt đầu tản ra sức mạnh đại đạo, trong mắt tràn ngập khí độ vô địch!
Cổ quái là.
Hắn đã từng có tu vi khủng bố nghiền ép toàn bộ đảo, thế mà lúc này lại không kích thích quá nhiều phản ứng, Lộ Nhân Cuồng không nhìn thấy quá nhiều vẻ sợ hãi, dường như không cảm nhận được bao nhiêu uy áp.
Dường như không đúng lắm…
Dự cảm không hay xông lên đầu, đột nhiên tròng mắt Lộ Nhân Cuồng mở to!
Triệu Phúc Toàn đứng ở đối diện, thế mà lại bộc phát ra sức mạnh đại đạo đáng sợ, ở quanh người đan dệt ra dị sắc kinh người, từ xa nhìn lại, có mấy phần phong độ của Cửu Đạo Tôn Giả!
Chuyện này sao có thể!
Thuộc hạ tầm thường mà hắn đã từng không coi trọng, thế mà lại lĩnh ngộ được sức mạnh của mấy loại đại đạo!?
Trong lòng Lộ Nhân Cuồng mắc nghẹn, thần thức thả ra trực tiếp đi lên.
Sau khi tìm hiểu, càng là chấn kinh đến tróng mắt phát run!
Bạn cần đăng nhập để bình luận