Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 937: Tiểu binh này ngốc sao?

Hướng Thiên Nam bất đắc dĩ than thở một tiếng, chỉ đành chấp nhận kết quả này, phất tay, ra hiệu Giang Trừng lui xuống.
Giang Trừng lập tức cung kính lui ra khỏi đại điện, nét mặt cũng khổ sở.
Trong lúc bất lực, Giang Trừng chỉ đành tự mình đến trước cửa thành tuần tra một lượt, miệng vẫn lẩm bẩm chuyện này.
"Đáng tiếc, cao nhân chỉ đi ngang qua, nếu không tiên châu Tinh La sẽ có thể sở hữu trợ thủ mạnh mẽ".
Giang Trừng bất đắc dĩ than thở nói.
Nhưng mà, vừa ra khỏi cửa thành số chín không xa, đã nghe thấy vài âm thanh nôn nóng vang lên, đồng thời theo sau đó là vài khí tức cường đại ập đến.
"Phó châu chủ, ngăn bọn hắn lại, mấy tên này là người của tiên châu Đại Nhật, ẩn nấp ngoài thành chuẩn bị lẻn vào chủ thành của chúng ta, bị chúng ta phát hiện đánh bị thương, nhưng khí tức của bọn hắn lúc này rõ ràng biết không thoát được, muốn tự bạo hủy diệt cửa thành".
"Ngăn bọn hắn lại!"
Cao thủ đang đuổi theo truyền ra giọng nói cuồng loạn.
Cái gì?
Có chuyện này sao?
Nghe vậy, sắc mặt phó châu chủ Giang Trừng kinh hãi.
Trong chớp mắt, Giang Trừng đã có động tác, trực tiếp cổ động nguyên khí quanh người, khí thế thuộc về cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh, trực tiếp bao phủ mấy tên Tinh Thần tiên cảnh của tiên châu Đại Nhật.
"Ta giữ chân hắn!
Giang Trừng hét lớn.
Hắn ta hiểu nếu thật sự để mấy tên này thành công, sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng thế nào.
Chuyện đó sẽ trực tiếp gây thiệt hại cho pháp trận của chủ thành.
Một khi không còn pháp trận bảo vệ, tương lai nguy cơ chủ thành sẽ tăng lên vô hạn.
Nhưng mà, cảm giác được Giang Trừng cản trở, một tên Tinh Thần tiên cảnh trong đó xông thẳng về phía Giang Trừng.
"Ầm !"
Một tiếng nổ vang, người đó tự bạo trong nháy mắt.
Tinh Thần tiên cảnh tự bạo, sức mạnh không nhỏ, Giang Trừng vốn là Nhật Nguyệt tiên cảnh sơ kỳ, thực lực chưa vững vàng, còn không kịp tránh né, đã bị sức mạnh tự bạo hất bay.
Cùng lúc này, sức mạnh còn sót lại trực tiếp khiến mặt đất trước cửa thành chia năm xẻ bảy, lan tràn vô số vết nứt sâu không thấy đáy.
Nhân khoảng thời gian trống này, mấy tên cường giả Tinh Thần tiên cảnh còn lại, lao thẳng về phía cửa thành.
Mục tiêu của bọn hắn, vừa khéo chính là lối vào số chín thành nam.
"Đáng chết!"
Thấy vậy, Giang Trừng oán hận trừng mắt.
Bò dậy muốn đuổi theo, lại phát hiện bản thân bị thương không nhẹ vì sức mạnh tự bạo ban nãy.
Thêm vào nguyên nhân khoảng cách, muốn ngăn cản trước khi mấy tên kia đuổi đến cửa sổ chín, hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Nhất thời, đồng tử Giang Trừng giăng đầy tơ máu, cắn chặt răng tràn ngập vẻ không cam lòng.
Bây giờ điều hắn ta có thể làm, chỉ là cố hết sức hạ thấp tổn thất.
Cho nên giọng nói trộn lẫn tiên nguyên truyền ra từ miệng hắn ta.
"Kẻ địch tấn công!"
"Có cao thủ Tinh Thần tiên cảnh tự bạo, tất cả mọi người trốn được bao xa thì trốn hết cho ta!"
Giang Trừng truyền ra giọng nói cuồng loạn, vội vàng hét lên với thủ vệ ở lối vào số chín.
Nghe thấy tiếng hét.
Tất cả thủ vệ như kiến bò trên chảo nóng, bắt đầu nhanh chóng bỏ chạy thật xa.
Nhìn thấy mấy thủ vệ kia bắt đầu rút lui, lúc này sắc mặt Giang Trừng mới khá hơn một chút.
Nhưng mà, hắn ta vừa nghĩ may mà không có ai bị thương, lại thấy ngay một tiểu binh vẫn còn ngơ ngác đứng trước cửa thành không nhúc nhích.
"Tiểu binh này, ngốc sao?"
Giang Trừng phẫn nộ quát.
"Tiểu lão đệ, mau chạy đi".
Một bên, lão binh cũng sốt ruột hét lớn, uy lực tự bạo của Tinh Thần tiên cảnh, chỉ dựa vào mấy Địa Tiên như bọn hắn, hoàn toàn không thế chống đỡ nổi.
Nhưng mà, Tô Nghiêm Cẩn vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, không nhúc nhích.
"Nguy rồi".
Những người khác sắc mặt kinh hãi, uy lực khủng khiếp của cường giả cảnh giới tinh thần tự bạo, tên Địa Tiên này nhất định sẽ bị nổ tung đến cặn cũng không còn.
Vành mắt của lão binh, cũng bắt đầu ẩm ướt, nhìn Tô Nghiêm Cẩn sắp hóa thành tro bụi, bất lực than thở một tiếng.
"Đứa nhỏ này ngốc quá mà".
Phó châu chủ Giang Trừng nhìn thấy cảnh này, biết đã không thể xoay chuyển được nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn, trong khoảnh khắc này cả người bỗng trở nên già nua thêm mấy phần.
Một khi nổ tung, tạm thời không nói đến tổn thất một tiểu binh, khó chấp nhận nhất chính là pháp trận của chủ thành nhất định sẽ bị ảnh hưởng cực lớn.
Giang Trừng cúi đầu không muốn nhìn.
Nhưng mà.
Mắt thấy chỉ chốc lát thôi sẽ truyền đến tiếng nổ vang, nhưng mười mấy giây trôi qua, vẫn không truyền đến động tĩnh gì như cũ.
Chuyện này khiến Giang Trừng không khỏi lộ vẻ nghi ngờ.
Hắn ta căng da đầu ngẩng lên nhìn qua đó.
"Cạp Cảnh tượng trước mắt khiến hắn ta lập tức ngơ ngác, miệng phát ra âm thanh như vịt kêu.
Vậy mà hắn ta lại nhìn thấy, mấy tên cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh khi trước muốn tự bạo, đang bị tiểu binh ngây ngốc kia giẫm dưới chân, sắc mặt cực kì đau đớn.
Mà khí tức tự bạo trên người, dường như đang nhanh chóng suy kiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận