Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1218: Sống không còn gì luyến tiếc (1)

Suýt nữa ông ta đã chảy nước mắt vì kích động.
Nhưng Dịch Phong lúc này lại tê liệt.
Sống không còn gì luyến tiếc nữa, ngơ ngác ngồi đó như xác sống.
"Kiếp trước ta nghèo như vậy nghèo như vậy, từ xổ số thể thao đến vé cào, vé cào đến máy đánh bạc, mẹ nó chứ năm đồng ta cũng chưa từng trúng".
"Mẹ nó bây giờ mười sáu chọn một cũng để ta chọn trúng".
"Ông trời chết tiệt, ông đang chơi ta sao?"
Giờ phút này.
Cuối cùng Dịch Phong đã biết cái gì gọi là vận mệnh trêu người.
Ta chỉ muốn chết thôi mà.
Tại sao lại khó khăn như vậy.
Dịch Phong lấy thịt bò khô trong nhẫn chứa đồ ra, vừa gặm vừa móc mỉa.
Sau khi ăn uống no say, trong mắt hắn lóe lên vẻ kiên định.
"Không được, ta không thể từ bỏ."
"Khi trước đều là vận may không tốt, nhìn tình cảnh hiện nay, kế tiếp hẳn vẫn còn cửa ải khác, hơn nữa sẽ còn khó khăn hơn lúc trước."
"Vận may của ta không thể duy trì mãi được, cho nên kế tiếp nhất định ta có thể chết đi".
Trong ánh mắt Dịch Phong lại lần nữa xuất hiện hi vọng.
Sherlock Holmes lại online, hắn tin chỉ cần dùng cơ chế và mưu kế, nhất định có thể tìm được một con đường chết.
Chính vào lúc Dịch Phong cổ vũ bản thân, tràn ngập tinh thần chiến đấu trở lại, một giọng nói khẽ khàng truyền đến.
"Xin chào tiểu hữu."
Giọng nói dọa Dịch Phong giật mình.
Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào bên cạnh đã xuất hiện một thể linh hồn.
Ông ta là một ông lão, toàn thân áo gai, gương mặt lộ vẻ hiền từ, giọng nói ban nãy cũng rất nhẹ nhàng như thể lo sợ sẽ dọa Dịch Phong.
"Ông là?"
Dịch Phong chớp mắt.
"Lão phu Nhân Dũng là chủ nhân của truyền thừa này, ta xuất hiện là để nói cho ngươi biết, chúc mừng ngươi đã thông qua khảo nghiệm, có thể lấy được truyền thừa của ta!" Ông lão vuốt râu cười nói, thông báo tin tốt này cho Dịch Phong.
"Dịch Phong nghe vậy chớp mắt ngơ ngác: "Không phải, trước mắt chẳng phải vẫn còn trong cửa ải, chẳng phải còn cần vượt ải sao?"
Ông lão mỉm cười thần bí, tuy về mặt ý nghĩa nghiêm ngặt quả thật Dịch Phong vẫn chưa vượt hết ải, nhưng với ông ta mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Khi Dịch Phong thông qua mười sáu cây cầu, ông ta đã nhận định Dịch Phong rồi.
"Cửa ải tiếp theo không còn quan trọng nữa, ngươi đã đủ tiêu chuẩn rồi".
Ông lão phất tay, cảnh tượng trước mắt bắt đầu nhanh chóng biến mất với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
"Nè, nè..."
"Đừng, đừng mà, ta còn chưa vượt ải xong, ta còn chưa đủ tiêu chuẩn mà.."
Dịch Phong vươn tay kêu la lại nhìn thấy cửa ải trước mắt cùng với nguy hiểm trong dự đoán của hắn biến mất không thấy đâu, hóa thành thạch thất cố mười mấy mét vuông.
Xung quanh thạch thất giăng đầy mạng nhện, bày biện đơn giản.
Một chiếc bàn, một cái ghế.
Trên ghế, có một bộ xương đang nằm.
Dịch Phong ngơ ngác nhìn xung quanh.
Giọng nói của ông lão ban nãy lại truyền đến.
"Tiểu hữu, đừng nhìn nữa, thi thể ngươi thấy trước mắt chính là lão phu".
"Mà trò chuyện cùng ngươi chẳng qua chỉ là một chút ý niệm lưu lại lúc ta còn sống".
"Thật không dám giấu, phía sau quả thật còn rất nhiều cửa ải".
"Nhưng ta đã không chờ được nữa, cũng chờ không nổi, còn tiếp tục chờ đợi nữa e rằng mãi mãi ta cũng không đợi được, ta đã là đèn cạn dầu rồi. Hơn nữa ở trong lòng ta, ngươi đã đủ tiêu chuẩn".
"Được rồi, không nói nhảm nữa, ta tự giới thiệu lại lần nữa".
"Ta sinh ra vào trăm vạn năm trước, là một thánh nhân ngộ đạo dũng khí, cũng lấy dũng cảm nhập thánh, mà truyền thừa của ta đã hình thành bộ áo giáp dũng giả từ lâu."
"Giờ phút này, ta sẽ truyền áo giáp dũng giả cho ngươi, cách sử dụng nó rất đơn giản, dùng ý niệm phát động, vận chuyển linh khí nó sẽ huyễn hóa ra để bảo vệ ngươi chu toàn. Đương nhiên vào thời khắc ngươi nguy hiểm không thể phân tâm, cũng có thể tự động bảo vệ chủ nhân".
"Tóm lại có nó rồi, có thể giúp ngươi thẳng tiến về trước trên con đường dũng cảm, dưới thánh nhân không ai có thể lay chuyển được ngươi".
"Hả?"
Dịch Phong hoàn toàn ngây ngốc, gương mặt khổ sở lớn tiếng từ chối: "Đừng, đừng mà..."
Nhưng còn chưa nói xong hắn đã cảm giác có một lớp màn chắn vô hình, từ trên người thi thể kia ập đến rơi vào người Dịch Phong, dung nhập vào bên trong.
"Tiểu hữu, ta sẽ không dặn dò ngươi những lời dư thừa, sau khi truyền áo giáp cho ngươi ta đã không còn sức mạnh để chống đỡ ý niệm được nữa."
"Hôm nay truyền lại cho ngươi, ta rất vui mừng, ".
"Con đường tương lai, ta tin ngươi..."
Nói xong, âm thanh lặng ngắt.
"Nè, ông lão".
"Ông đừng, đừng đi mà".
"Ông chống đỡ thêm đi, ông được mà, cố lên nào..."
"Nè nè nè, cho dù ông không được, ông cũng lấy áo giáp gì đó trên người ta ra đi."
"Ta không cần".
Dịch Phong sốt ruột nhảy dựng.
Mẹ nó chứ.
Bây giờ hắn muốn chết đã khó khăn lắm rồi.
Ông già này còn cho hắn áo giáp dũng giả, dưới thánh nhân không thể lay chuyển được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận