Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1329: Ta cám ơn ngươi (1)

"Hóa ra là Bạch Hoàng các hạ."
"Ta còn tưởng người đến là Bán Thánh kia, không nghĩ tới lại là ngươi, xem ra hết thảy đều là ngươi gây nên, nếu muốn cầu xin cho hắn thì cần gì như vậy?"
"Phiêu Phiêu, ngươi biết tâm ý của ta, vô luận chuyện gì, chỉ cần nói một câu ta đều sẽ đáp ứng, cần gì phải phí công như thế".
Ngắn ngủi vài câu, mở màn bá đạo biến thành tràn ngập tình cảm, nhưng vẫn ẩn chứa tự tin.
Trong lúc lơ đãng đã dùng ngôn từ kéo gần lại khoảng cách, những cô gái bình thường nếu gặp phải, chắc chắn sẽ sinh ra thiện cảm, không thể không nói, kinh nghiệm yêu đương của Cố Khuynh Thành thật sự rất phong phú.
Đáng tiếc Bạch Phiêu Phiêu sớm đã nghe nói về người này, cũng đã sớm nhìn thấu sự ngụy trang kia, từ trước đến nay sớm có đề phòng, giờ phút này chỉ lên tiếng một cách lạnh nhạt.
"Kỳ Thánh, ngươi hiểu lầm rồi."
"Ta đến đây không phải là vì cầu xin cho Dịch Phong, mà là muốn xử lý chuyện này."
Xử lý?
Cố Khuynh Thành đầu tiên là sững sờ, sau đó trông thấy loại ánh mắt kiên định, tựa hồ có chiến ý hiện lên kia, ý cười trong mắt Cố Khuynh Thành càng đậm, nhìn giai nhân trước mắt.
"Phiêu Phiêu."
"Ngươi có biết có bao nhiêu thiếu nữ ngày đêm mong muốn đi theo bản thánh không? Nhưng ta xưa nay đều không thèm nhìn bọn họ một cái, chỉ là những kẻ nhan sắc tầm thường mà thôi."
"Nhưng ngươi thì khác biệt, ngươi luôn luôn quật cường lạnh lùng, lại có cả dung mạo lẫn tài năng, thực sự rất được lòng ta, ta rất tôn trọng ngươi, cho nên trước giờ không dùng thủ đoạn mạnh mẽ."
"Có điều ngươi cũng nên rõ ràng, mặc dù cùng là Thánh nhân, nhưng ngươi lên cấp không lâu, gốc rễ chưa ổn định, ta khuyên ngươi không nên tự chuốc lấy cực khổ, đừng có không biết trời cao đất rộng".
Nụ cười tự tin vô cùng sáng lạn, khuôn mặt trắng nõn bên dưới ánh trăng lộ ra vẻ quỷ dị vô cùng, làm cho người thấy sống lưng lạnh toát.
Bạch Phiêu Phiêu lại không chút thay đổi.
Tay ngọc vươn ra, mười ngón tung bay, trong chốc lát lực lượng đại đạo tụ tập, trăng sáng đều bị biển hoa che đậy!
Thấy động tĩnh này.
Cố Khuynh Thành kiêu ngạo cười khẽ, để lộ vẻ mặt hắn tự cho là anh tuấn nhất có thể.
"Phiêu Phiêu, đừng ở vào bản thân được sủng ái mà làm loạn, nếu không ngươi sẽ là người chịu khổ..."
Tại thời điểm hắn đang cười khẽ.
Chỉ thấy một quyển trục cổ xưa bay ra từ tay áo của Bạch Phiêu Phiêu, lực lượng đại đạo không ngừng quanh quẩn, vô số minh văn hiển hiện giữa trời, huyền diệu mà tối nghĩa, tản ra một loại khí tức một loại xa xưa, hung hãn phi thường, tựa như hung thú vạn trượng đang gào thét!
Lập tức.
Mắt Cố Khuynh Thành lộ vẻ trang nghiêm, bỗng nhiên mở miệng!
"Đây là trận pháp thượng cổ, ngươi... !"
Ngay sau đó.
Vô số minh văn màu vàng hội tụ thành hình tròn, triệt để che đậy trăng sáng, tản ra ánh sáng rực rỡ như mặt trời, bảy cột sáng từ trên trời giáng xuống!
Mắt nhìn ánh sáng màu vàng mang theo uy thế kinh khủng rơi xuống, Cố Khuynh Thành đột nhiên biến sắc, bỗng nhiên vận chuyển đạo lực quanh thân, điên cuồng gào thét thành tiếng!
"Bạch Phiêu Phiêu! Ngươi là đồ tiện nhân, vậy mà dám dùng Đại Hoang Thất Tuyệt Trận với ta! ! !"
Trong cung điện động phủ.
Tại một căn nhà nhỏ lịch sự tao nhã.
Dịch Phong chờ lâu đến mức gật gà gật gù, đã sắp ngủ thiếp đi.
Bốn chữ chờ mỏi con mắt chính là tâm trạng của hắn lúc này, nói thật, đời này Dịch Phong chưa bao giờ chờ mong hồi âm của một tên mặt trắng như thế, mặc dù nghe rất quỷ dị, nhưng sự thật chính là như thế.
Mắt thấy ánh trăng cũng giống như đều ảm đạm đi mấy phần, hiển nhiên bóng đêm càng đậm, trong mắt Dịch Phong lộ ra mấy phần thất vọng, thực sự không nghĩ tới tên mặt trắng kia thế mà không tức giận khi đọc phong thư của hắn.
Cho dù thích Bạch Phiêu Phiêu đến đâu, cũng không thể hiền lành đến vậy chứ? Hắn đã viết thư khiêu chiến, người kia còn có thể không phẫn nộ đáp ứng, khả năng nhẫn nhịn quá giỏi, Ninja rùa gặp phải cũng phải khen hay một câu.
Quả nhiên không hổ là Thánh nhân, nếu hắn tiếp tục giữ vững thái độ này thì có chút khó giải quyết.
Tại thời điểm Dịch Phong đang thầm than.
Trong sân xuất hiện một bóng người, điều này rốt cục hấp dẫn lực chú ý của hắn, nhưng khi trông thấy Bạch Phiêu Phiêu mỉm cười dịu dàng đi tới, ảnh sáng trong mắt Dịch Phong liền tiêu tán, chỉ để lại nụ cười lúng túng.
Tiến lên đón Bạch Phiêu Phiêu xong, hắn mỉm cười hỏi: "Bạch cô nương, đêm hôm khuya khoắt ngươi đến đây là có chuyện gì?"
Nhìn Dịch Phong nở nụ cười gượng, Bạch Phiêu Phiêu không có chút để ý, trong lòng càng thêm cảm động, đã đến lúc này rồi hắn còn ráng chống đỡ hết thảy, thật khiến người khác cảm động, cũng làm cho nàng đau lòng.
Chỉ mới tưởng tượng thôi, chuyện một mình đối mặt Thánh nhân đã làm cho Bạch Phiêu Phiêu thấy trong lòng sợ hãi thay hắn, không nhịn được muốn quan tâm hơn mấy phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận