Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1285: Đây là ngày thứ mấy? (1)

"Ài!"
Dịch Phong khẽ than một tiếng, cũng không biết nên nói gì, chỉ đành vỗ vai Tần Nam bày tỏ sự an ủi.
Có lẽ.
Thái độ Tần Nam biểu hiện ra trước sau khiến người ta nhìn qua rất mâu thuẫn.
Nhưng Dịch Phong thấy rất chân thực.
Đây mới là con người.
Một người sống sờ sờ!
Trước mặt sinh tử cũng chẳng quản ngươi là phàm nhân hay người tu tiên gì đó...
Sắc trời dần tối, hai người vẫn đang uống rượu.
Lại qua một ngày một đêm...
Trong chiếc thuyền to lớn này, chỉ còn lại hai người.
Gió biển thổi tới, cờ đỏ trên đỉnh đầu tung bay phấp phới, dường như muốn kể lại cho người ta nghe trước khi nó bị nhốt ở đây đã cưỡi gió đạp sóng, tung hoành Thiên Vực như thế nào.
Bình rượu rơi xuống đất truyền ra âm thanh lanh lảnh, mảnh vỡ tung tóe đầy đất cũng chẳng ai thèm nhìn lấy một cái, hai người vẫn dựa vào bàn không ngừng trò chuyện.
Tần Nam kể cho Dịch Phong nghe chuyện xưa của mình.
Nói đến sự ngây thơ và ngô nghê của hắn ta thuở thiếu thời.
Kể đến cuộc đời lịch luyện vui hận của hắn ta.
Nhắc tới vì bị mấy người bằng hữu dẫn dắt mà hắn ta đã bước lên con đường không lối về, thậm chí còn nuôi vài tiểu kiều thể ở hòn đảo nào đó.
Suốt quá trình Dịch Phong chỉ lắng nghe, không hề xen vào một câu.
Tuy hắn làm người hai kiếp, nhưng cũng không thể đồng cảm với tâm trạng của Tần Nam vào giờ phút này.
Cho dù hắn sắp chết nhưng cũng không phải tử vong thật sự.
Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn làm một người nghe đủ tiêu chuẩn.
Bất tri bất giác, lại trôi qua rất lâu...
Bầu trời u ám đã lâu, giờ phút này vậy mà có tia nắng chiếu xuống, soi rọi trên bàn, một vùng đỏ rực.
Dịch Phong rót đầy một ly cho mình, một hơi uống cạn.
Rượu ngon chuyện hay, chỉ tiếc đã gần hoàng hôn...
Cuối cùng Tần Nam gần như không còn sức lực, cả người mềm nhũn ngã dưới gầm bàn, ôm chặt chân bàn, vang lên tiếng ngáy nhẹ.
Dịch Phong không để ý hắn ta, nhấc vò rượu loạng choạng đứng dậy.
Mỗi bước một ngụm đi đến đầu thuyền.
Vừa đến đầu thuyền, vò rượu trống không, lắc lư vò rượu, Dịch Phong tiện tay ném ra ngoài, nhìn mặt biển vô tận dâng lên bọt sóng nhỏ.
Hắn ngẩng đầu nhìn về nơi xa, chắp tay đứng đó.
Ánh chiều tà soi rọi, kéo dài bóng lưng hắn...
Hắn có cảm giác khác thường.
Nơi xa xôi kia hình như có gì đó đang chờ đợi hắn.
Kì lạ.
Kì lạ.
Trải qua những thăng trầm, trôi qua những ngày cuối cùng, những gì muốn nói, nên nói cũng đã nói ra hết, Tân Nam dường như đã hoàn toàn buông bỏ.
Hắn ta không còn để tâm mình còn bao nhiêu ngày nữa.
Chỉ muốn cố gắng hết sức, không buồn không lo hưởng thụ thời gian cuối cùng này.
Hai người mỗi người tựa vào ghế, nằm trên boong thuyền câu cá.
Cá cắn câu, Dịch Phong lập tức kéo cần.
Một con cá màu xanh không biết tên gì đài một thước được kéo lên, ngã trên boong thuyền vang lên tiếng lạch bạch.
"Đi, đi nấu cơm".
Dịch Phong cong môi.
"Đây, sao Dịch huynh lại câu trước rồi, tốt xấu gì cũng nhường ta thắng một lần chứ!" Tần Nam không cam tâm phỉ nhổ.
"Ngươi không được nuốt lời, đã nói ai không câu được sẽ phải nấu cơm." Dịch Phong chỉ Tần Nam nói: "Ngươi phải nấu cơm."
"Không phải, ta đã nấu suốt mấy bữa rồi." Tần Nam đen mặt nói:
"Bữa nào cũng là ta nấu, khi nào ta mới có thể nếm thử đồ của Dịch huynh nấu đây.
"Vậy ngươi cũng phải có bản lĩnh đó mới được." Dịch Phong cười nói.
"Không được, bắt đầu từ bây giờ, tính lại thôi, ai câu lên trước người đó không cần nấu cơm" Tân Nam rõ ràng muốn ăn vạ.
"Được thôi, cho ngươi thêm một cơ hội nữa."
Dịch Phong cười nói.
Tần Nam như được tiêm máu gà, vội vàng nằm xuống ghế, mắt nhìn chằm chằm phao câu cá.
Cuối cùng phao câu cá khẽ động.
Ánh mắt Tần Nam sáng lên.
"Ha ha, Dịch huynh, lần này ngươi thua rồi."
Tần Nam hưng phấn hét lớn, vội vàng kéo cần.
Nhưng mà.
Một con cá đỏ vừa trồi lên khỏi mặt nước đã thoát khỏi móc câu bơi đi.
"Ô, đây?"
Tần Nam như quả cà tím phơi sương, ngơ ngác ngồi trên ghế.
"Lần này không thể trách ta không cho ngươi cơ hội, là do trình độ của ngươi không ổn" Dịch Phong chậm rãi nói, nhãn nhã kéo cần, lại một con cá dài cả thước bị hắn nhẹ nhàng câu lên.
Tần Nam đờ đẫn nhìn theo.
"Còn ngây ra đó làm gì, nấu cơm đi?" Dịch Phong quát.
"Được thôi."
Tân Nam méo miệng, vẻ mặt không tình nguyện cầm theo hai con cá, xám xịt chạy vào phòng bếp.
Chớp mắt lại qua thêm mấy ngày.
Hai người không phải câu cá thì cũng đánh cờ, không thì lại uống rượu nói chuyện trên trời dưới đất, uống nhiều lại nằm trên ghế ngủ say.
Trong mắt bọn hắn hoàn toàn không có khái niệm thời gian, càng không phân biệt được ban ngày hay đêm tối.
Còn về Tần Nam, không có áp lực người cùng tuổi truy đuổi, không có gánh nặng gia tộc, coi như đã hoàn toàn thả bay chính mình, thỉnh thoảng lại lõa thể chạy trên thuyền, khiến Dịch Phong ghét bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận