Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1426: Con cóc to lớn che trời (1)

Nhìn thấy cảnh tượng kinh người này, lão giả đã kinh ngạc đến mức cổ họng nhúc nhích.
Người trẻ tuổi đã nhìn đến sắc mặt tái nhợt, truyền âm cũng bắt đầu phát run.
"Bóng dáng to lớn kia... Thế mà lại là một con cóc?"
Không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, bốn phía một mảnh yên lặng.
Cho dù là Thanh Doãn Tiêm Vân từ trước đến giờ trầm ổn thanh lãnh, cũng đã biến sắc, hai tay trong tay áo nắm chặt!
Trước mặt con cóc to lớn che trời kia, Ma tộc hiện ra rất nhỏ bé, thân ảnh của ba người bọn họ chẳng qua chỉ là đất cát, hoàn toàn bị sợ hãi và chấn động lấp kín tâm thần.
Thanh Doãn Tiêm Vân nhìn đến sững sờ, căn bản không dám để lộ khí tức.
Ba người trốn ở sau hòn đá lớn nhìn lên.
Con cóc to lớn đáng sợ kia vẫn còn ở phía trước, bước ra một bước kinh thiên động địa.
"Oanh !"
Cái lưỡi to lớn ngàn trượng quét sạch mặt đất, mấy cỗ thi thể Ma tộc bị khẽ quét qua, đồng loạt ném vào trong miệng rộng vô tận, âm thanh nhai vang động thiên địa khiến cho người ta phát lạnh.
"Răng rắc! Răng rắc!"
Một đống chân cụt tay đứt được phun ra từ miệng lớn, như vẫn thạch đập xuống mặt đất!
Đây...
Đây!
Người trẻ tuổi nhìn đến choáng váng, chân cũng bắt đầu nhũn ra. Hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ dám tưởng tượng, đời này sẽ gặp được loại tồn tại khủng bố như thế, Ma tộc bị tàn sát dễ dàng như thế, thấp kém giống như lương thảo để tùy chúng ăn vậy.
Tư thế kia, thoải mái đến mức giống như là đang cắn hạt dưa...
Đây là thứ quái quỷ gì vậy!
Lão giả có chút kinh nghiệm, cũng không mạnh hơn mấy người trẻ tuổi được bao nhiêu.
Cảm nhận được chấn động không ngừng truyền đến, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn đã không còn huyết sắc!
"Đây! Đây là ma vật gì vậy, khủng bố như thế!"
Truyền âm vang lên, chỉ có hoảng sợ làn tràn.
"Oanh !"
Con cóc to lớn che trời đi đến phía trước, chấn động khiến dưới chân run lên.
Đồng thời, gần như khiến tim của ba người như muốn nhảy ra khỏi cổ họng!
Trốn ở bên cạnh thi thể to lớn ngẩng mặt nhìn lên, nhìn thẳng vào bóng dáng to lớn kia ở trên bầu trời, Thanh Doãn Tiêm Vân cảm nhận được mình cực kỳ nhỏ bé, khớp xương hai tay đều nắm đến trắng bệch!
Loại ma vật này, căn bản không phải thứ mà bọn họ có thể đến quấy nhiễu.
Lúc này, Thanh Doãn Tiêm Vân không chỉ bị sợ hãi chiếm cứ tâm thần, trong mắt tràn ngập ý hối hận, trốn ở sau thi thể to lớn của Ma tộc động cũng không dám động!
Sớm biết có loại quái vật như thế này, tuyệt đối không nên đến tra xét, Đã từng là thiên chỉ kiều nữ của Lam Tỉnh, cả người cũng hoàn toàn trở nên căng cứng.
Ngay lúc tâm thần nàng đang căng cứng, con cóc khủng bố kia lại dừng bước, cự xà to lớn ở không trung cũng ngừng động tác, giống như phát hiện cái gì đó.
Lộp bộp!
Trong chớp mắt, tim ba người đều nhảy đến cổ rồi.
Soạt !
Thân hình bắt đầu chuyển động đi vào trong mây đen, dẫn đến bốn phía cuồng phong gào thét!
Trong nháy mắt, đôi mắt khổng lồ như vầng trăng nhìn về phía bọn họ!
Ánh mắt to lớn kia lãnh đạm đến cực điểm, chỉ là rủ mí mắt xuống, giống như là nhìn thấy sâu kiến nhỏ bé không có gì đáng kể, căn bản không có chút hào hứng dư thừa nào.
Nhưng trong mắt ba người Thanh Doãn Tiêm Vân, lại rõ ràng đáng sợ đến cực điểm!
Trong đôi mắt to lớn giống như có núi thây biển máu, lại giống như trời đông giá rét phủ xuống, khiến ba người lạnh run cả người, đến không khí bốn phía cũng hoàn toàn ngưng kết lại!
vẻn vẹn chỉ trong chớp mắt đối diện với ánh mắt đó, mặt Thanh Doãn Tiêm Vân giống như băng sương, thân thể đổ mồ hôi lạnh.
Nàng không dám có một chút do dự, cắn răng đẩy ra hư không!
Trong nháy mắt ba người đi vào!
Lần nữa bước ra hư không, ba người đã tê liệt ngã xuống trên phi chu.
Thanh Doãn Tiêm Vân thở dốc khó bình tĩnh lại, bên trong thanh mâu tràn ngập vẻ kiêng kỵ.
Hai vị tùy tùng càng là nằm trên mặt đất, mở rộng miệng liên tục thở, tất cả phía sau đều là mồ hôi lạnh, tiếng tim đập dồn dập như muốn khuếch tán ra bên ngoài.
Nhìn ba người đột nhiên xuất hiện, giống như là chạy mười cuộc marathon.
Dịch Phong nhíu mày, đứng dậy nghi hoặc hỏi: "Đây là sao vậy? Lẽ nào các ngươi thật sự gặp phải Ma tộc mạnh mẽ nào đó?"
Nhưng người ta căn bản không để ý đến hắn, chỉ là bất ngờ đứng dậy điều khiển phi chu.
Trong nháy mắt phi nhu bay nhanh, bỏ chạy về một phương hướng khác, cả quá trình hoàn toàn không có chí ý dừng lại, đến nghỉ ngơi chỉnh đốn cũng không để ý đến.
Bộ dáng vô cùng lo lắng kia, giống như mông đang bị lửa đốt vậy.
Cũng không biết điên cuồng chạy bao lâu.
Sương mù vẫn yên tĩnh như đêm khuya, ba người căng mắt nhìn về phía đuôi thuyền mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hô..."
Hai đại nam nhân lại lần nữa nằm trên mặt đất, nhìn một dáng mệt mỏi giống như muốn ngất, dường như cực kỳ căng thẳng, Thanh Doãn Tiêm Vân vẫn xem như tốt hơn một chút, nhưng cũng một bộ dáng sống sót sau tai họa, từ từ ngồi xuống rơi vào trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận