Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2082: Thứ chó má

Tàn dư thôi cũng đáng sợ như vậy, tu vi của tiền bối thật sự vô cùng khủng khiếp!
Đây mới gọi là cao nhân không lộ mặt thật.
“Đa tạ Dịch tiền bối trợ giúp, ân nghĩa này vãn bối khắc ghi trong tim!”
Cổ Đạo Phương lại cung kính hành lễ lần nữa, vội vàng theo lệnh ra cửa, trấn Thanh Hà nhận được pháp bảo cơ duyên không lâu, nhìn lên bầu trời đầy sao lao thẳng vào tầng mây, tiếng bàn luận sôi nổi vang lên liên tiếp.
Biển sao vô tận phía xa.
Dịch Phong cưỡi Mạn Mạn tăng tốc độ bay, mắt thấy sắp rời khỏi Hợi tinh, đột nhiên xung quanh xuất hiện rất nhiều khí đen đuổi đến như đã có âm mưu từ trước.
Lúc bắt đầu Dịch Phong cũng không chú ý lắm, tùy tiện dặn dò Mạn Mạn tăng tốc, ai ngờ lại không ngừng có bóng đen trồi ra sau đó đến gần hắn.
Tình hình này phiền phức như đám ruồi nhặng!
Dịch Phong vốn bị chuyện Vân tinh quấy nhiễu, trong lòng hơi hỗn loạn, lúc này lại gặp phải chuyện kia, tâm cảnh bình tĩnh đã lâu không thể chịu được nữa, bị quấy rầy đến tâm phiền ý loạn.
Cuối cùng lần đầu tiên hắn tức giận sau một khoảng thời gian rất dài.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, đại bảo kiếm xuất hiện!
Vô số ánh kiếm lướt qua như sao băng, bóng đen trong trời sao bốc hơi như khói!
Ra tay đã giết chết ngay, không có gì bất ngờ.
Cho dù là vậy, Dịch Phong vẫn khó làm dịu đi nỗi phiền muộn trong lòng, cưỡi Mạn Mạn nhấc kiếm đuổi theo, mãi đến khi giết hết bóng đen gần đó mới hít sâu cất đại bảo kiếm.
“Phù...”
“Xem ra đây là mấy bóng đen Cổ Đạo Phương đã nói, hình như thật sự có chút lai lịch, chúng ta vừa ra ngoài bọn chúng đã đuổi theo như âm hồn bất tán.”
Mạn Mạn phun bong bóng, ngoan ngoãn lắc lư.
“Ùng ục ùng ục...”
Mắt thấy không còn cái đuôi đi theo quấy nhiễu, Dịch Phong ra lệnh đi thẳng về trước.
“Mục tiêu là Vân tinh, toàn tốc xuất phát!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe “vút” một tiếng, sao băng xẹt ngang tinh hệ, lại lần nữa dừng bước trên đỉnh núi!
Nhìn phong cảnh bình thường có chút quen thuộc, cảm nhận linh khí mỏng manh trong không khí, gần như không khác gì trấn Thanh Hà khi trước, cảm giác quen thuộc đã lâu xông lên đầu.
Dịch Phong ngắm nhìn rừng núi vô tận, vẫn có chút không thể tin nổi nơi này là giới tinh, chỉ cảm thấy xa lạ vi diệu, trong mắt cũng lóe lên vẻ buồn bực vô cớ không nói nên lời.
“Cuối cùng đã trở về…”
“Nhưng mà chúng ta đi đâu tìm chủ nhân Vân tinh đây?”
Đảo Ám Ảnh.
Khu chợ ồn ào náo nhiệt mang đậm phong cách thời hiện đại, người đến người đi, nối tiếp không ngớt.
Nếu nói việc làm ăn của ai ở khu chợ này là tốt nhất, tất nhiên chính là Vinh thịt heo ở sạp tam giác vàng.
Vung vẩy con dao chặt thịt linh hoạt, cân hai cân thịt sườn cho Lý Tam Nương ghé đến ủng hộ.
Lúc đưa thịt còn không quên dùng tay còn lại vuốt bộ râu gợi cảm của mình, nhân cơ hội lau dầu mỡ cho Lý Tam Nương đồng thời ném ánh mắt quyến rũ của mình ra.
“Quỷ chết tiệt.”
Lý Tam Nương phẫn nộ mắng một tiếng nhưng giọng nói lại đầy vẻ nũng nịu, giương cao nốt ruồi son gợi cảm bên khóe môi mình lên nói: “Tối nay nhớ đến nhà ta.”
Nói xong mới lắc lư chiếc eo thùng nước của mình, xách hai cân sườn heo chậm rãi rời đi.
Vinh thịt heo nhìn chiếc eo thùng nước hoàn hảo kia lặng lẽ thất thần, trong lòng có chút không tập trung.
Chính vào lúc này, hắn ta lại không nhịn được liên tiếp hắt xì mười mấy cái.
Thoạt nhìn chỉ như hắt hơi bình thường, nhưng lại khiến đồng tử Vinh thịt heo co rút.
Ánh mắt lúc này lóe lên vẻ sâu thẳm, dường như xuyên qua tầng mây nhìn về bầu trời sao xa xôi.
Nhưng chân mày của hắn ta càng lúc càng cau chặt.
Khuôn mặt cương nghị và chân mày tràn ngập vẻ nghiêm túc, giơ ngón tay lên, bỗng nhiên lộ ra cảm giác ý trời khó đoán.
Sau đó nghiêm nghị lẩm bẩm.
“Rốt cuộc là ai đang tìm ta?”
“Sao lại không cảm nhận được chút dấu vết gì?”
“Nhân vật mạnh mẽ thế này, rốt cuộc là địch hay bạn.”
Nói đoạn, sắc mặt hắn ta càng thêm trịnh trọng, không nhịn được cắn đầu ngón tay, lại lần nữa tính toán.
Nhưng lần tính toán này vẫn không có kết quả như cũ.
Sau khi rất lâu cũng chẳng có kết quả, hắn ta dứt khoát cầm dao giết heo trong tay tiếp tục chặt thịt ba chỉ.
“Kệ hắn là địch hay bạn, cũng kệ là tên ngốc nào tìm ta, làm như có thể gây chuyện được ở đảo Ám Ảnh vậy.”
Vụn thịt ba chỉ bay tán loạn trên thớt.
Vinh thịt heo đã hoàn toàn lấy lại tinh thần, dường như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.
Một nơi ở Vân tinh.
Dịch Phong đến một quán rượu nhỏ hai tầng, dựa vào bên giường uống rượu, nhìn cảnh tượng con đường dài đầy ắp hơi thở khói lửa, một loại cảm giác quen thuộc bỗng dưng ập đến.
Cũng không biết là do mùi vị khói lửa này.
Hay là vì trở lại Vân tinh nữa.
“Giới chủ quỷ quái gì kia thật sự không biết đi đâu để tìm nữa.”
“Chỉ đành cố hết sức mình nghe theo ý trời thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận