Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1807: Dị sắc này đại diện cho giết chóc (2)

Dường như bị hỏi đến mức phiền lòng.
Đội trưởng mỹ nữ trợn mắt, lạnh lùng đáp một câu.
“Đừng quan tâm nhiều như vậy, nếu đã gặp được, đưa hắn về nhà là xong, chúng ta cũng đã làm tròn trách nhiệm.”
Nữ đội viên gật đầu kính phục.
“Vâng, lão đại!”
Đúng vậy.
Như đội trưởng đã nói, chỉ cần gặp được, thì phải làm tròn trách nhiệm bảo vệ người dân, năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng lớn, đây mới là cảm giác trách nhiệm thiên tu nên có!
Có lẽ, đội trưởng cũng vì tinh thần này, mới có thể làm được đến mức, cho tới nay chưa từng có nhiệm vụ nào thất bại!
Chính vào lúc nữ đội viên suy nghĩ thất thần.
Đột nhiên!
Những tòa nhà cao tầng hai bên lóe lên vài bóng người!
Cho dù chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, cũng khó thoát khỏi sự chú ý của nhóm người đặc biệt bọn hắn!
Đội trưởng bỗng dừng bước.
Nữ đội viên cũng căng thẳng nhìn trái ngó phải!
Vừa quan sát, lập tức hoảng sợ đến biến sắc!
Mấy mị linh kia, không như kiểu lơ lửng hư vô thường thấy, ngược lại nhuốm màu máu rất rõ ràng!
Dị sắc này đại diện cho giết chóc.
Cho thấy rõ những mị linh này đã từng tàn hại sinh mệnh người dân, ít nhất đã hại hơn mười người, mới có dị trạng như vậy, loại mị linh này không chỉ hung tàn, hơn nữa thực lực còn cực kì mạnh mẽ!
Gần như trong thoáng chốc khi nhìn rõ màu sắc của mị linh.
Đội trưởng mỹ nữ và nữ đội viên tựa lưng vào nhau, dáng vẻ nghiêm nghị!
“Tìm một góc bên cạnh trốn vào.”
Đội trưởng mỹ nữ lớn tiếng hét lên với Ngô Đào.
Đối mặt với loại mị linh này, nàng ta chỉ có thể nghiêm túc chống trả.
Chậm rãi rút trường kiếm ở thắt lưng ra, trong mắt tràn ngập sát ý!
Nữ đội viên cũng như gặp phải đại địch, còn chưa ra tay, mồ hôi lạnh đã sắp thấm ướt găng tay!
Ngay sau đó.
Sát khí cuốn lên, bộc phát hết sức lực gia nhập chiến đấu!
Tuy chỉ có hai người, nhưng may mà chiến lực của đội trưởng mỹ nữ bất phàm, hai người lại phối hợp ăn ý, cho dù đối diện với bốn năm mị linh màu máu, cũng không rơi vào thế hạ phong!
Ác chiến kéo dài mấy phút, đường phố bừa bộn đổ nát!
May mà, cuối cùng miễn cưỡng giết chết mấy ác linh màu máu!
Hai người thở phào nhẹ nhõm, vừa định gọi Ngô Đào tiếp tục xuất phát, lại phát hiện đã sớm không thấy bóng dáng người trẻ tuổi kia đâu nữa.
Sắc mặt hai người thay đổi, không màng nghỉ ngơi, thở dốc điên cuồng lao về trước, tìm kiếm dọc đường đi, nhưng không còn trông thấy bóng dáng của thanh niên trẻ tuổi kia nữa.
Mắt thấy trời sắp sáng, bây giờ hai người mới không cam lòng bỏ cuộc.
“Đội trưởng, e là hắn đã...”
Hoàng hôn ngày hôm sau.
Trong một tòa nhà làm việc bí ẩn.
Đội trưởng mỹ nữ Từ Dung ngồi trước bàn làm việc, cà phê đã nguội, nàng ta lại không uống một ngụm nào, đôi mắt chỉ nhìn con đường phía xa đến mất hồn.
Lý Vi Vi cúi đầu báo cáo xong tất cả, chậm rãi đóng tài liệu lại.
“Đã trừ khử tất cả mị linh xuất hiện, chỉ còn vài con cấp thấp, không có năng lực tổn thương người dân, trong vòng ba ngày tiếp tục truy quét, cho đến khi trừ khử toàn bộ mị linh...”
Thấy đội trưởng ngơ ngác nhìn ra xa, trong mắt nàng ta dâng lên vài phần tự trách.
“Lão đại, hôm qua là ta không tốt.”
“Nếu bình thường ta khắc khổ tu luyện thêm một chút, gặp phải mị linh màu máu sẽ không liên lụy cô, tối qua người kia cũng sẽ không mất tích…”
Nghe vậy.
Từ Dung nhìn lại gật đầu, trong đôi mắt đẹp dâng lên vẻ an ủi hiếm có.
“Không liên quan đến cô.”
“Cô đã rất cố gắng rồi, nâng cao chiến lực cũng chẳng phải chuyện có thể làm được trong một hai ngày.”
Cho dù chỉ hai câu ngắn ngủi, do vị tu la mặt lạnh nổi tiếng này thốt ra, cũng được coi là sự khoan dung hiếm hoi.
Nhưng càng là vậy.
Lý Vi Vi lại càng cảm thấy tự trách.
Trước giờ đội trưởng chưa từng phạm sai lầm, chiến lực và năng lực đều không ai sánh được, tối qua làm mất một người dân, chuyện này không hiếm với người khác, vì có lúc sẽ không đủ năng lực, nhưng với đội trưởng mà nói, e rằng là sai sót không thể nhẫn nhịn.
Chuyện này có liên quan nhất định đến nàng ta, cho dù đội trưởng không nói, nàng ta cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Hai người cứ đột nhiên yên lặng như vậy.
Lý Vi Vi âm thầm cắn răng, sau này nhất định phải cố gắng hơn nữa, chuộc lỗi cho sai lầm nhục nhã lần này, khiến đội trưởng tươi cười.
Sau khi nàng ta nhắc đến.
Từ Dung lại càng thêm để ý đến người thanh niên nhớ mãi không quên kia.
Nói một cách khách quan.
Chuyện này không phải nhiệm vụ, không thể tính cho nàng ta được, nhưng một người dân đang sống sờ sờ, biến mất trong thành phố ngay trước mặt nàng ta, cuối cùng vẫn khắc khoải không thể quên được.
Từ nhỏ đến giờ, Từ Dung đã thể hiện năng lực phi phàm, cũng lập chí vì nước vì dân.
Chuyện lần này, trước giờ chưa từng có tiền lệ, khiến nàng ta phải nhớ lại nhiều lần.
Một người bình thường.
Đột ngột biến mất trong màn đêm, còn trong thời khắc đặc biệt của màu máu, nghĩ thế nào cũng không thể an toàn sống sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận