Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1895: Biến khéo thành vụng (1)

Ông ta hoàn toàn không ngờ...
Thình lình gặp tu sĩ từ bên ngoài đến, thế mà lại lợi hại như vậy, ngay cả lão già đáng chết Quy Thọ Niên cũng hoảng đến bỏ chạy, một mình ông ta phải đối phó thế nào đây?
Phụ tử hai người ngơ ngác đứng giữa trời, nhìn nhau sắc mặt ngượng ngập.
Rất lâu sau, Lưu Trường Phong nói tiếp.
“Phụ thân, chúng ta chắc chắn không thể đối phó được người này, hài nhi rơi vào bước đường này, cho dù có ngàn vạn sự không cam lòng, thật sự cũng không còn gì để nói...”
“Nhưng mà Hạo Thiên vẫn còn trong tay hắn, đó là cháu ruột của ngài! Nếu chúng ta chịu thua như vậy, chẳng lẽ cũng mặc kệ sống chết của Hạo Thiên sao?”
Nghe lời nói hoảng loạn này, trong lòng Lưu Nhữ Nam đâu phải không khó chịu.
Có điều ông lão này cũng là nhân vật độc ác.
Nhắm mắt trầm ngâm vài giây, chuyện thế tục và nỗi khủng hoảng của bản năng đã bị ông ta đè nén, khi mở mắt ra lần nữa đã hiện lên vẻ hung ác kiên quyết!
“Chuyện này lão phu tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
“Chúng ta đã có ân oán với người này, cho dù chúng ta lùi bước, đối phương cũng chưa chắc buông tay, về chuyện đoạt xá đã là suy nghĩ xa vời, sự việc đến bước này chỉ có thể giết chết người kia, diệt cỏ tận gốc mới là lựa chọn duy nhất!”
Lời nói hung ác hoàn toàn khiến Lưu Trường Phong giật mình ngơ ngác!
“Đây!”
“Tu vi người đó ghê gớm như vậy, sao chúng ta có thể đánh lại được!”
Sắc mặt Lưu Nhữ Nam cực kì u ám, chậm rãi phất tay áo mở ra hư không.
“Tuy hắn mạnh nhưng chắc chắn không phải vô địch thiên hạ!”
“Trước mặt thực lực chân chính của cung Vẫn Thần ta, trong mắt tinh chủ đại nhân, hắn chẳng qua chỉ có chút thực lực mà thôi, giết chết hắn không phải chuyện gì khó!”
Nhìn về phía gợn sóng hư không, mặt mày Lưu Trường Phong tràn ngập chấn động!
Đợi đến hư không yên lặng không gợn sóng, Lưu Nhữ Nam đã trở lại nội môn Vẫn Thần Cung.
Trải qua truyền tấn, mấy vị lão giả hiện thân trước mặt, dẫn lão ta bước vào tầng tầng thâm cung, thẳng đến trước mặt là bậc thang cao sâu trong vô tận, chỉ còn lại một mình lão ta đứng yên.
Nhìn lên bậc thang vô tận, ánh sáng tràn đầy tiến thẳng vào bầu trời, ở trên đám mây mơ hồ ở cuối mới có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét Thần Cung mờ ảo vô cùng với ánh sáng thần thánh, như minh châu chiếu rọi Vẫn Thần Cung, thậm chí là cả không đảo.
Hồn hỏa Lưu Trường Phong trong tay áo ngơ ngác nhìn chằm chằm, vô cùng chấn động.
“Phụ thân đại nhân, đây chính là tinh lộ trong truyền thuyết đi tới Vẫn Thần Điện sao?"
Lưu Nhữ Nam nghe tiếng rũ mắt, giọng điệu lạnh lùng truyền âm dặn dò.
"Không sai, đây chính là đường dài ánh sáng."
“Sau đó bái kiến Tinh Chủ chính là vinh hạnh của ngươi, tuyệt đối không thể có bất kỳ thất lễ nào, càng không thể tự tiện lên tiếng, hết thảy dựa theo lời nói của lão phu mà làm việc!”
Lưu Trường Phong vội vàng ngậm chặt miệng, kính sợ gật đầu.
Nhìn lên con đường dài ánh sáng, trong mắt hắn ta tràn đầy kích động sùng kính, mặc dù từng là trưởng lão ngoại môn nhưng hắn ta cũng chỉ là ở xa nhìn thấy con đường dài này, cũng không có vinh hạnh như hôm nay, có thể quan sát gần trước mắt.
Nghĩ đến sắp gặp Tinh Chủ lại hưng phấn vạn phần.
Vị bá chủ tuyệt đối thống ngự Lam Tinh này có được quyền thế và tu vi không ai có thể so sánh mới có thể xây dựng con đường cổ ánh sáng này thông thẳng tới Thần Cung, có thể nói là Lam Tinh chi thần!
Ngay cả đông đảo chúng sinh tu sĩ cũng giống như bụi bặm bị nhìn xuống, nhỏ bé không đáng kể.
Mặc dù còn chưa gặp mặt, Lưu Trường Phong đã nghe được các loại lời đồn đại cuồn cuộn trong lòng từ lâu, tựa như bái kiến thần minh mà thành kính kích động, cuối cùng cũng cảm nhận được một ít cảm giác vinh quang của nhân vật lớn.
Ở trước mặt Tinh Chủ chỉ là một người không đáng nhắc tới!
Đợi đến khi con đường dài sáng lên hào quang chói mắt, nửa đoạn tầng mây tản ra bốn phía, hào quang đầy trời, cổ nhạc từng trận, tựa như con đường thần mở ra làm cho người ta khao khát.
Lưu Nhữ Nam cung kính làm lễ bái lạy, vững vàng thăng cấp!
Không ngừng leo lên con đường ánh sáng, nhìn lại có thể thấy được toàn cảnh không đảo, Lưu Trường Phong trong tay áo càng cảm thấy cao nhân nhất đẳng, kích động trong lòng cũng không cách nào che giấu.
Đi tới bậc cuối cùng, rốt cuộc hắn ta cũng lười nhìn cái gọi là không đảo phồn hoa, trong mắt chỉ có cung điện hoa lệ trước mặt, ánh sáng lưu ly tràn ngập muôn vàn.
Cổ Ngọc Tiên Môn chậm rãi mở ra.
Một hơi thở vô cùng khủng bố từ trong điện lớn như phả vào mặt!
Xoạt!
Mặc dù trốn trong tay áo dài, Lưu Trường Phong cũng bị gió mạnh thổi đến thân hình lay động, chỉ cảm thấy vô số sức mạnh đại đạo như nước lũ tràn qua, làm cho hắn ta khó có thể mở hai mắt!
Đừng nói bộ dáng như quỷ hiện giờ, cho dù trước kia lúc tu vi đỉnh phong nửa bước Hoang Cảnh sợ cũng khó có thể bước vào trong đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận