Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 772: Chuyện tốt cực lớn (2)

Một đám người nói nói cười cười đi theo Dịch Phong, đi vào trong khu rừng của Nhật Nguyệt Phong.
Ổ đó có món nhắm rượu hắn lấy từ trong nhà bếp của Nhật Nguyệt Phong.
Một đám người đi vào trong rừng thì nhìn thấy một cái chiếu ở bên dòng suối, trên chiếu đặt đây rượu thịt, ở chính giữa, còn có một cái nồi nấu.
Bên dưới lửa bốc lên, nước canh bên trên thì sôi sùng sục.
Các sư huynh ở sau lưng Dịch Phong đều nuốt nước miếng.
"Tên tiểu tử này, nhiều đồ tốt như thế này, Dịch sư đệ lấy ở đâu thế?" Xuân Lai vui vẻ hỏi.
Nhật Nguyệt Tông có rất ít người ăn đồ ăn, đều là bích cốc tu luyện.
Cho dù là có, thì cũng là người có địa vị, không bích cốc tu luyện nữa.
Hoặc là tầng lớp trên, có lúc sẽ ăn một chút thực vật hỗ trợ tu luyện ở Tiên giới, hoặc là trong yến tiệc mời khách mới ăn được.
"Nhà bếp làm đấy." Dịch Phong ngồi lên cái chiếu trước, sau đó mời các sư huynh cũng đều qua đó ngồi.
Nhật Nguyệt Tông tuy đa phần đệ tử đều bích cốc, nhưng vẫn có một nhà bếp bình thường. Một là lúc yến tiệc mời khách của tông môn cần, hai là sẽ làm những thực vật hỗ trợ tu luyện để cung cấp cho những vị trưởng lão hoặc là các tầng lớp trên khác trong tông môn sử dụng.
Những đệ tử như bọn họ này, bình thường nhà bếp sẽ không cung cấp thức ăn.
"Nhìn xem, Dịch sư đệ tuy là mới vào Nhật Nguyệt Phong ta, nhưng đến cả người của nhà bếp cũng đã bị hắn dụ dỗ rồi. Bản lĩnh này, chậc chậc." Hạ Vọng nói, vén áo choàng lên ngồi xuống chiếu.
Mấy người nhìn những đồ ăn trước mặt này, mắt đều sáng lên, chép chép miệng.
"Lấy những thứ này từ nhà bếp ra đều là đồ tốt" Sư huynh bên cạnh cũng xoa xoa tay.
"Nào nào nào, ta rót rượu cho các vị sư huynh" Dịch Phong nói xong bày các đồ ra, rót đầy chén rượu, thì bắt đầu ăn.
Một đám người bắt đầu ăn, chuyện trò vui vẻ.
"Vừa nãy nghe nói Dịch sư đệ có chuyện vui, không biết có cái gì vui?" Xuân Lai sư huynh gặm cái đùi nóng bốc hơi, nói: "Nói ra xem, để mọi người cùng vui".
Vừa nghe thấy chủ đề này, Dịch Phong lập tức cong khóe miệng lên.
"Ui trời, cũng không tính là chuyện cực tốt gì" Hắn nói.
"Chính là thiên phú của ta, là loại nghìn năm có một".
"Hiểu không?" Hắn nói, phiền muộn uống một ngụm rượu: "Các huynh cũng biết, đây là có tội".
"Ồ?" Một sư huynh trong đó kinh ngạc nói: "Vậy thì đây chính là một chuyện tốt cực kỳ lớn!"
"Nếu như được tông chủ biết, nói không chừng sẽ đón ngươi qua đó làm đệ tử cuối cùng để bồi dưỡng!" Mọi người cũng phụ hoạ theo, rất là kinh ngạc không thôi.
"Đúng vậy, lúc trước chỉ thấy Dịch sư đệ có thể luyện thành Nhất Niệm Chỉ chỉ trong một tối, nghĩ là thiên phú thật tốt." Xuân Lai nói: "Không ngờ tới, còn là thiên phú nghìn năm có một!"
"Chuyện này phong chủ của chúng ta biết chưa?"
Dịch Phong lắc đầu: "Còn chưa nói với người khác."
"Vậy không được, chuyện lớn như thế này nhất định phải nói cho phong chủ!" Hạ Vọng nói: "Nói không chừng phong chủ thật sự sẽ nói cho tông chủ biết."
"Đến lúc đó Dịch sư đệ thật sự có thể trở thành đệ tử cuối cùng của tông chủ cũng nói không chừng!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Ha ha ha, không đến mức đó, ha ha ha." Dịch Phong khiêm tốn nói, khoé miệng cũng sắp cười nứt ra rồi.
Mọi người có mặt ở đây đều vui vẻ nói chuyện không ngớt.
Trong lúc vui vẻ nói cười không ai phát hiện được xung quanh có người đi tới.
Đến khi mấy người đó kịp phản ứng lại, thì mấy người nói cười ấy đã bị năm người mặc áo xanh bao vây.
Thấy được người tới là ai, cả Xuân Lai cùng Hạ Vọng và các sư huynh bên trong tất cả đều trở nên nghiêm túc hẳn ra.
Chỉ có dịch Phong, nhàn rỗi quan sát năm người đứng bao quanh.
"Các ngươi là ai?"
"Là đệ tử của Nhật Nguyệt Phong!" Vẻ mặt của Xuân Lai có chút nghiêm trọng: "Lại còn là đệ tử lâu năm!"
Những người này vừa nhìn đã biết không có ý tốt rồi.
Xuân Lai đứng lên: "Nhật Nguyệt Phong các ngươi cùng nhàn rỗi quá rồi, lại còn có thời gian chạy tới chỗ bọn ta đi dạo sao?"
"Đến làm gì, có cảnh gì hay để ngắm sao?" Xuân Lai vừa giả vờ bình tĩnh, vừa thuận tay di chuyển, chuẩn bị truyền ngọc giản gọi người tới.
Nhưng lại bị một nam tử trong đâm người áo xanh phát hiện, trực tiếp ra tay ném thẳng Xuân Lai ra ngoài!
Tên áo xanh cầm đầu bước ra chỉ về phía Dịch Phong: "Mục tiêu hôm nay của chúng ta chính là hắn".
"Ta cảnh cáo mấy người các ngươi, chuyện này không liên quan gì đến các ngươi. Nếu muốn sống sót thì hãy ngoan ngoãn cút ra một bên, không thì đừng trách ta giải quyết luôn các ngươi."
Người áo xanh mở miệng, không thể nói gì hơn ngoài vẻ khí thế bừng bừng này.
Hạ Vọng bên cạnh nắm chặt lấy song quyền, nhỏ giọng nói với Dịch Phong: "Dịch sư đệ, đám người này đang nhắm vào đệ.
Chúng đều là đệ tử lâu năm của Nhật Nguyệt Phong, tu vi đều đạt tới Địa Tiên Viên Mãn! Lại đều có tiên kỹ, đừng nói là một mình đệ, ngay cả đám chúng ta gộp lại cũng không có cách nào thắng được chúng".
"Nếu không mau chóng rời đi, thì việc ngươi chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa!"
Vừa nói xong, Hạ Vọng đã lập tức đứng lên, đến trước mặt Dịch Phong: "Đi mau, chúng ta sẽ yểm trợ cho ngươi!"
Hạ Vọng cất lời, nhưng trong giọng nói lại không tránh được mà run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận