Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2051: Nặc Bố Nặc (2)

“Người của phân cục sẽ lập tức đến, nếu như có gì sai bảo, Ngô tiên sinh không cần phải khách khí, ngài có chuyện quan trọng ở trên người, chúng ta sẽ không quấy rầy, tương lai nếu như có bất kỳ yêu cầu gì cần chúng ta làm việc, ngài có thể lên tiếng bất cứ lúc nào!”
“Ngô tiên sinh bảo trọng!”
Vội vàng nói vài câu, mấy lão giả kích động nói lời từ biệt, tất cả vui vẻ giống như là trúng giải thưởng lớn vậy.
Mấy lão giả trực tiếp trèo lên máy bay, còn giống như đứa trẻ cách cửa sổ cung kính phất tay, khiến cho Ngô Đào nhìn được có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể khắc nghi những tình nghĩa giúp đỡ này, thầm nghĩ cũng là người tốt.
Ngay đúng vào thời điểm Ngô Đào chuẩn bị hành động, cách đó không xa đã có xe việt dã nhanh chóng đi đến.
Bụi mù nổi lên bốn phía, xe chạy như ngựa hoang!
Xe chạy băng băng đến gần, khi dừng lại có mấy người nhanh chóng mở cửa đi ra, khi nhìn thấy là đám người Từ Dung, Ngô Đào vô cùng bất ngờ.
“Sao các ngươi lại đến đây?”
Phải biết rằng, khoảng cách từ nơi này đến Bình Giang có lẽ hơn trăm ki lô mét, lúc này mới bao lâu thế mà đã có thể nhìn thấy những người này, đúng thật là có chút nằm ngoài dự liệu.
Ai ngờ được.
Lời nói của Ngô Đào vừa dứt, ngoại trừ Từ Dung kích động đi lên phía trước ra, Lý Vi Vi và mấy người đi cùng lại càng kinh ngạc lớn hơn.
“Hả?!”
“Vì sao ngươi cũng ở đây?!”
“Chúng ta nhận được mệnh lệnh khẩn cấp, phải nhanh chóng đến đây hoàn thành nhiệm vụ bí mật, vì sao ngươi lại ở nơi này?!”
Nghe thấy tiểu cô nương lên tiếng hỏi, lúc này Ngô Đào mới nhớ ra.
Thì ra.
Viện thủ mà mấy lão giả kia sắp xếp, chính là những người quen này. Sắp xếp này cũng đúng là coi trọng, người được chọn đều là những người Ngô Đào từng gặp, có lẽ đây là kết quả mà mấy lão giả kia tỉ mỉ chọn lựa.
Đối mặt với loại chuẩn bị tri kỉ này, Ngô Đào cũng không nhiều lời nữa.
Chỉ thuận miệng trả lời.
“Ta cũng có nhiệm vụ.”
Từ Dung có chút tương đối quen thuộc, cũng rõ ràng là biết một chút nội tình, nhanh chóng đi lên phía trước thấp giọng ân cần hỏi thăm.
“Ngô tiên sinh.”
“Có cái gì có thể giúp được ngài, chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
Ngô Đào nhìn cái hồ mênh mông ở bên cạnh, tuy cảnh sắc không tầm thường, nhưng hình như không thấy có chút động tĩnh nào, cũng không giống dáng vẻ có yêu quái, nên lên tiếng hỏi.
“Có ca nô không?”
Từ Dung lập tức lên tiếng, đi về phía rừng cây khuất ở một bên hồ.
“Có!”
“Ngô tiên sinh đợi một chút, trong vòng năm phút ca nô sẽ có thể xuống nước!”
Nói xong, trong mắt Từ Dung lộ ra vẻ uy nghiêm nhìn về phía các đội viên ra hiệu, đi về phía căn cứ dò tìm kiểm tra của Bộ Săn Ma ẩn nấp ở trong rừng cây, các đội viên cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh đi theo.
Không bao lâu sau.
Một chiếc thuyền nhỏ được lái vào bờ hồ.
Ngô Đào hài lòng gật đầu đi lên thuyền, sau khi ngồi vững thì đánh mắt ra hiệu, Từ Dung lập tức dẫn người đi theo, lái ca nô đi vòng quanh mặt hồ.
Bọt nước bắn tung tóe bốn phía, thuyền nhỏ di chuyển trên mặt nước hồ xanh biếc, giống như du khách tiêu sái tự do.
Ngồi ở trên thuyền nhỏ một lúc lâu.
Lý Vi Vi và các đội viên đều cả mặt nghi hoặc, nhìn mấy lần Ngô Đào xa lạ, thấp giọng nói chuyện nghị luận với nhau.
“Người kia là ai? Có lai lịch gì?”
“Hắn tên là Ngô Đào, lúc trước ở trong nội thành gặp được mấy lần, cũng không biết có lai lịch gì.”
“A? Vì sao đội trưởng lại khách khí với hắn như thế?”
“Làm sao ta biết được, ta và đội trưởng quen biết mấy năm, cũng chưa từng thấy đội trưởng và nam nhân nào có quan hệ tốt như thế, càng đừng nói đến khách khí.”
“Chuyện này rất kỳ quái…”
“Chúng ta không phải là đến chấp hành nhiệm vụ bí mật sao, vì sao lại thành du sơn ngoạn thủy rồi?”
“Ai biết được.”
“Bớt nói chuyện linh tinh, thiên chức của chúng ta chính là phục tùng mệnh lệnh!”
Âm thanh trên thuyền cũng không lớn, thuận theo chuyển động của thuyền nhỏ, lập tức bị bao phủ bên trong tiếng bọt nước, nhưng cũng khó thoát khỏi tầm nhìn của Ngô Đào.
Nhưng hắn căn bản không rảnh để ý đến những người ngoài này, cũng lười đi chấp nhặt.
Nhìn thấy con thuyền nhỏ đã sắp lái vào trung tâm của hồ, Ngô Đào mới lấy ra một dây ngọc bội cột lên dây câu, bắt đầu nắm cần lên câu cá, một bộ dáng vẻ thảnh thơi.
Thấy thế, nhóm người cả nam lẫn nữ ở sau lưng càng là nhíu mày kinh ngạc, trong mắt đã có mấy phần bất mãn.
Từ Dung lại rất hiểu chuyện ngoan ngoãn, vô cùng có nhã lực giảm chậm tốc độ của thuyền nhỏ, bất luận Ngô Đào làm cái gì, dường như ở trong mắt nàng đều là chuyện đương nhiên, tuyệt đối không có bất kỳ dị nghị gì.
Đối mặt với loại ăn ý phối hợp này, các đội viên vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt nhìn hai người, cũng thay đổi trở nên có chút cổ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận