Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 577: Người đáng cho người khác phải chú ý (1)

Có lẽ là do Bạch Thiển Nhất tham lam muốn cướp các tác phẩm Tượng gỗ và tranh của người khác, ngược lại bị đuổi cùng giết tận.
Bản thân hắn ta cũng mù quáng, tin vào lời mê hoặc của Bạch Thiển Nhất, hết lòng bao che nàng ta rồi tự chuốc lấy phiền phức.
Nhưng chung quy thì nguyên nhân của sự việc này vẫn là do Bạch Thiển Nhất.
Trong lúc tức giận tột cùng, hai tròng mắt hắn đỏ ngầu từng bước từng bước đến chỗ Bạch Thiển Nhất, cả người nồng nặc mùi sát khí.
Khuôn mặt Bạch Thiển Nhất trắng bệch, khi nhận thấy ánh mắt của Lữ Chính Nhất thì ngay lập tức run lên.
Nàng ta vừa lùi lại, miệng hốt hoảng kêu lên: "Sư tôn, không, đừng làm vậy, ta cầu xin người đấy".
Nhưng ngay khi giọng nàng ta thốt ra, Lữ Chính Nhất đã bóp chặt cổ Bạch Thiển Nhất.
"Bây giờ Bạch Dương Chân Cung phải lâm vào kết cục như thế này, chính là do một tay ngươi làm ra đấy!" Lữ Chính Nhất khàn giọng nói, đồng thời nhấc bổng Bạch Thiển Nhất lên.
Cổ họng Bạch Thiển Nhất run run, ấp úng một hồi không nói nên lời, khuôn mặt nàng ta đỏ bừng.
"Rầm!"
Bạch Thiển Nhất bị Lữ Chính Nhất ném ra ngoài, rơi bịch dưới chân Ngô Trường An.
"Chuyện này bắt nguồn vì nữ nhân này, các hạ cứ tùy ý xử trí".
Lữ Chính Nhất trầm giọng nói.
"Đừng".
Nghe thấy giọng nói của Lữ Chính Nhất, sắc mặt Bạch Thiển Nhất trắng bệch không còn một giọt máu, cuồng loạn kêu gào thảm thiết, quỳ trên mặt đất bò về phía Lữ Chính Nhất, khẩn cầu nói: "Sư tôn, ta là đồ đệ yêu quý nhất của người mà. Người không thể đối xử với ta như vậy!"
"Hừ!"
Lữ Chính Nhất vung tay một cái, hất Bạch Thiển Nhất ra xa đáp xuống chân của Ngô Trường An.
Bạch Thiển Nhất chật vật nhanh chóng đứng dậy, đầu óc điên loạn cầu xin Ngô Trường An, kêu gào: "Tha mạng cho ta, xin đừng giết ta, chỉ cần ngươi không giết ta, chỉ cần không giết ta, ta có thể làm thị nữ của ngươi, có thể hầu hạ cho ngươi, làm trâu làm ngựa cho ngươi, chỉ cần ta không chết muốn ta làm gì cũng được."
Lúc này, Bạch Thiển Nhất đã hoàn toàn mất đi tinh thần chiến đấu, hoàn toàn mất đi phong thái cao cao tại thượng trước đây.
Dù sao thì sau tất cả.
Toàn bộ Bạch Dương Chân Cung đã bị diệt sạch, bản thân nàng ta gây ra rắc rối gì nàng ta cũng đã hiểu rõ.
Tuy vậy.
Ngô Trường An đập một chưởng xuống đỉnh đầu nàng ta.
"Ta chẳng có hứng thú gì với ngươi cả."
"Nhưng chính ngươi đã mắng sư phụ của ta, tội đáng muôn chết."
Dứt lời, nắm đấm của Ngô Trường An đột nhiên rơi xuống.
Hai mắt Bạch Thiển Nhất mở trừng trừng, bảy hốc mắt, mũi, miệng, tai đều chảy máu, trực tiếp bị giết chết dưới đất.
Một đời thần nữ cứ như vậy mà ngã xuống.
Chẳng khác nào một con chó chết.
Sau khi Bạch Thiển Nhất chết, Lữ Chính Nhất dẫn những người còn lại quỳ xuống, tháo một chiếc nhẫn rồi dâng hai tay lên.
"Chiếc nhẫn này là toàn bộ nội nguồn sức mạnh của Bạch Dương Chân Cung của ta, bây giờ cũng giao cho các hạ. Sự việc ngày hôm nay là do chúng ta gieo gió gặt bão, duy có một điều thỉnh cầu, có thể tha cho chúng đệ tử của Bạch Dương Chân Cung một mạng được không, ta tình nguyện tự mình chấm dứt mọi chuyện".
Không đợi Ngô Trưởng An đáp lại, Lữ Nhất Chính vung tay lên, ánh sáng lạnh lẽo lướt qua, mấy tên cao thủ phía sau liền ngã xuống đất.
"Hối hận!"
Ngửa mặt lên trời thét thật to, một chưởng cuối cùng, tự đánh vào đỉnh đầu của mình.
Đến lúc này.
Mấy chục cao thủ do Bạch Dương Chân Cung phái tới đều là đội hình cao thủ của Thiên Tiên, giờ đã hoàn toàn bị giết sạch, không còn sót lại một bóng người.
Ngô Trường An thở dài xúc động.
Lữ Chính Nhất này trước khi chết đã có thể làm một chuyện đúng đắn.
Nếu như hắn tỉnh ngộ sớm một chút thì mọi chuyện cũng không ra nông nỗi này!
Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy mọi chuyện cũng có lý.
Sức mạnh mà những Tượng gỗ này sử dụng hoàn toàn không phải là sức mạnh tồn tại trên thế giới này, đám người Lữ Chính Nhất đương nhiên khó có thể hình dung được sức mạnh của chúng lớn thế nào, cho nên chuyện đánh giá sai thực lực là chuyện có thể xảy ra.
Và sau khi trận chiến kết thúc...
Trong số các Tượng gỗ, một người nữ tử với vẻ ngoài trang nghiêm và duyên dáng với ánh hào quang trên đầu và bộ váy trắng như một nữ thần, một tay nâng lọ trắng, một tay phất cành liễu hiện ra.
Dưới làn gió đung đưa cành liễu, tòa nhà vốn dĩ đã sụp đổ nhanh chóng được biến trở lại như cũ, mặt đất rạn nứt cũng được lấp đây, thậm chí nhiều người phàm bị liên lụy cũng đã sống lại.
Rất nhanh.
Thành Bạch Nhĩ khôi phục lại hình dáng ban đầu, như thể ở đây chưa từng xảy ra bất cứ trận chiến nào.
Và tất cả những ai chứng kiến toàn bộ quá trình đều há hốc mồm kinh ngạc.
Đặc biệt là người nữ tử tỏa ánh hào quang kia, với sức mạnh ma thuật đó đã khiến họ phải quỳ xuống bái lạy.
Đương nhiên rồi.
Tượng gỗ có khả năng này, chẳng phải chủ nhân tạo ra bản khắc gỗ này là thần sao?
Dịch Phong đã trở thành tín ngưỡng trong trái tim họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận