Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 942: Làm sao có thể giết chết mười mấy Nhật Nguyệt tiên cảnh được (2)

"À, ngươi còn không biết sao, hôm qua đại chiến ở cửa thành, một vị cao thủ tuyệt thế ngăn cơn sóng dữ, ở cửa thành thổi một hơi, đã giết chết mười mấy cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh đấy".
"Tu vi còn cao hơn châu chủ, cho nên châu chủ và phó châu chủ đến thẳng đây để chiêu mộ hắn".
Một tiểu ca bên cạnh Mục gia chủ giải thích.
Nhưng mà, tiểu ca ca vừa nói xong, đã có người bắt đầu phản bác.
"Ngươi nói bậy, rõ ràng ta nghe người khác nói là cao nhân phất tay, đã giết chết mười mấy cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh, phiên bản ngươi nghe hoàn toàn không đúng."
"Phiên bản của các ngươi đều sai, sự thật là một ánh mắt của cao nhân đã giết chết mười mấy cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh".
"Là ngươi sai..."
"Ngươi sai đấy".
Mấy người bên cạnh bắt đầu tranh chấp, cực kì ồn ào.
Mà Mục gia chủ nghe vậy, hai mắt cũng tỏa sáng.
"Cao nhân khủng khiếp như thế, thật sự phải nhìn xem là người nào mới được!"
Cho nên, ông ta vội vã chui vào trong nhóm người, nâng mắt, muốn nhìn cao nhân này rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.
Nhưng mà.
Một cái liếc mắt này, khiến trái tim ông ta ngừng đập.
"Tô Nghiêm Cẩn?"
"Làm sao có thể, hắn hắn hắn hắn chẳng qua chỉ là Địa Tiên thôi mà.
"Sao có thể giết chết mười mấy Nhật Nguyệt tiên cảnh được?"
Mục gia chủ không dám tin nói.
Người bên cạnh liếc ông ta, nói: "Chuyện này mà ngươi cũng không biết à, cao nhân người ta rõ ràng không muốn để lộ tu vi!"
Nghe vậy, hai chân Mục gia chủ mềm nhũn, bùm một tiếng, chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, mềm oặt ngồi bệt dưới đất.
Trong lòng như đang rỉ máu!
"Bốp!"
Chớp mắt, ông ta tát thẳng lên mặt mình.
Một bạt tai không đủ, lại liên tục tát thêm.
Tiếng bốp bốp không ngừng vang lên bên tai.
Ông ta hận!
"Tại sao ta nhìn thấy Tô Nghiêm Cẩn là Địa Tiên lại đuổi đi chứ?"
"Có thể giết mấy tên Kim Tiên kia, sao có thể là Địa Tiên được, cái đầu này của ta, đúng là óc heo mà".
"Nếu nữ nhi của ta được hắn nhìn trúng, chẳng phải ta sẽ bay lên sao?"
"A, A, A..."
Mục gia chủ vô cùng hối hận mềm oặt ngồi dưới đất, từng cái bạt tai tát lên mặt mình, khi thì khóc lúc lại cười, trạng thái như kẻ điên.
Hối hận đến cực điểm.
Bây giờ Tô Nghiêm Cẩn sắp làm phó châu chủ rồi, đã là người mà Mục gia trèo cao không nổi.
Cuối cùng, Mục gia chủ bị tức giận đến ngất xỉu, mới được người nâng đi.
"Tô huynh, thật đấy, Hướng Thiên Nam ta nói chuyện, trước giờ đều là nói một không hai, những điều kiện ta hứa với ngươi, ta sẽ làm được hết".
"Nếu không, ta sẽ bị trời đánh chết!"
Hướng Thiên Nam trực tiếp dùng đạo tâm của mình thề thốt.
Giang Trừng cũng ở bên cạnh gật đầu.
Sau khi Hướng Thiên Nam nói xong, Tô Nghiêm Cẩn vẫn không có cảm xúc gì.
Ngay lập tức, trong miệng lẩm bẩm vài con số, dường như đang đợi gì đó.
"Mười..."
"Một".
Hướng Thiên Nam và Giang Trừng nghe vậy, đều vui mừng, lẽ nào Tô Nghiêm Cẩn chuẩn bị mười giây sau sẽ trả lời?
Rất có thể!
Cho nên, hai người vội vàng chuẩn bị tiên khí đỉnh cấp, cầm trong tay.
Đợi Tô Nghiêm Cẩn đọc đến "một", hai người mừng vỡ, nhìn thẳng về phía Tô Nghiêm Cẩn, toàn bộ đều đưa qua hết một lượt.
Vẻ mặt vui sướng chờ Tô Nghiêm Cản trở thành phó châu chủ.
Tiên châu Tinh La sắp nghênh đón tương lai rực sáng rồi.
Nhưng mà, Tô Nghiêm Cẩn lại không nhận tiên khí đỉnh cấp.
"Thời gian vừa khéo, ta đi ăn cơm rồi. Các ngươi tự nhiên."
Nói xong, Tô Nghiêm Cẩn vượt qua hai người, mặt không biểu cảm, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, đi thẳng về phía tửu quán.
Hướng Thiên Nam, Giang Trừng cùng nhóm người ở hiện trường đều mờ mịt nhìn nhau.
Lập tức, vô số gương mặt, trợn mắt há mồm ở hiện trường.
Nhìn bóng lưng của Tô Nghiêm Cần, Hướng Thiên Nam và Giang Trừng, chỉ đành bất đắc dĩ than thở một tiếng.
Nhưng bọn hắn vẫn không bỏ cuộc.
"Trở về, nghĩ thêm cách đi".
Nhóm người ở hiện trường ngơ ngác đứng yên tại chỗ rất lâu.
"Lẽ nào tiên khí đỉnh cấp không thơm sao?"
"Thân phận phó châu chủ không hấp dẫn sao?"
Vô số nghi ngờ bay lên đỉnh đầu nhóm người đó.
Hai ngày nay lão binh có chút hoang mang lo sợ.
Từ sau khi biết thì ra Tô Nghiêm Cẩn là một cường giả siêu cấp, lão binh chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
Nhớ lại bản thân gọi Tô Nghiêm Cẩn là tiểu lão đệ, bây giờ nghĩ lại mà sợ.
Vừa ăn cơm xong trở về, lão binh ngồi thẫn thờ trước cửa nhà mình.
"Châu chủ?"
Đang ngây ngây ngẩn ngẩn, lão binh nhìn thấy Hướng Thiên Nam, còn có Giang Trừng đang theo sau châu chủ.
"Mấy ngày nay thật đúng là rối loạn tâm thần, thế mà lại xuất hiện ảo giác, châu chủ đến chỗ ta làm gì chứ?"
Lão binh lẩm bẩm, dụi mắt mình.
Sau đó, nhìn lại lần nữa.
Soạt một tiếng đứng bật dậy khỏi ngạch cửa.
"Châu chủ, thật sự là châu chủ."
Lão binh chấn kinh, hai người đang đi đến trước mặt hắn chính là châu chủ Hướng Thiên Nam và phó châu chủ Giang Trừng.
Sau lưng hai người đó còn có rất nhiều cường giả nổi tiếng.
Những người này, lão binh đều từng gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận